Keng!
Tại trong vô số ánh mắt rung động, âm thang chuông vang như hồng chung đại lữ, quanh quẩn khắp Chư Thiên, một chiếc chuông lớn màu vàng hiển hiện, theo từng tiếng chuông vang có từng vầng sáng màu vàng óng tản ra.
Vầng sáng vàng óng khuếch tán, va chạm cùng bức tranh cổ xưa to lớn kia, hư không nơi cả hai va chạm không ngừng sụp đổ.
Cũng nhờ vầng sáng ngăn cản, bức tranh cổ xưa Thánh Sơn Đồ đang chuẩn bị trấn áp chúng sinh Chư Thiên kia không còn rơi xuống được, chỉ có thể giằng co cùng chuông vàng, bên này không làm gì được bên kia.
- Thái Di Cổ Thánh, thật tưởng rằng Chư Thiên ta không có người nào chẳng?
Trong tình thế giằng co ấy, giữa hư không, có một tiếng cười già nua vang lên, chỉ thấy không gian vặn vẹo, một thân ảnh già nua hiện lên, trên mặt có đôi lông mi dài màu vàng rủ xuống, hai mắt thâm thúy mà cơ trí, tựa như vực sâu vô tận, sâu không lường được.
Đây chính là một trong tam đại Cổ Tôn của Quy Khư Thần Điện – Kim La Cổ Tôn!
Kim La Cổ Tôn hiện thân, từ trong vết nứt hư không phía bên Thánh tộc, bóng người xếp bằng trên quang liên kia cũng hững hờ quét mắt tới, sau đó hư không chợt rung chuyển, thân ảnh của người này đã xuất hiện trong không gian của bí cảnh.
Đây là một người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng, mái đầu bạc trắng, khuôn mặt có vẻ trẻ trung, nhưng đôi mắt lại tĩnh mịch khiếp người, dù là Thánh Giả bình thường cũng không dám nhìn thẳng.
Hắn đi chân trần, chân giẫm lên tòa Kim Liên, đứng giữa hư không, tỏa ra uy áp vô tận, quấy đảo Hỗn Độn.
Đây chính là một trong bảy đại Cổ Thánh của Thánh tộc – Thái Di Cổ Thánh!
- Kim La, không ngờ lão già ngươi vẫn còn sống đấy!
Tên Thánh Giả Thái Di Cổ Thánh kia hững hờ nhìn Kim La Cổ Tôn, thản nhiên nói:
- Còn nhờ hồi thời kỳ Viễn Cổ, ngươi mới chỉ vừa bước vào Thánh Giả, không ngờ tới bây giờ đã trở thành trụ cột của Chư Thiên rồi.
- Ít ra vẫn còn tốt hơn nhiều so với kẻ mà ngàn vạn năm rồi còn chưa từng tiến bộ như Thái Di Cổ Thánh ngươi. – Kim La Cổ Tôn cười nói, mặt mũi hết sức hiền lành.
Thái Di Cổ Thánh nghe vậy hơi híp mắt lại, nghe hiểu lời mỉa mai trong câu nói của Kim La Cổ Tôn, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ nói:
- Kim La, lần này Chư Thiên các ngươi hùng hổ xông tới đây, thật muốn trực tiếp khai chiến với Thánh tộc ta sao?
Kim La Cổ Tôn nói:
- Chín Thiên của Thiên Nguyên Giới đều đã được vạch rõ ranh giới, nhưng riêng phần hư không Hỗn Độn này, cũng đây được tính là thuộc về Thánh tộc các ngươi chứ?
- Hơn nữa nếu muốn nói kĩ, thì nơi đây coi như di bảo mà Tổ Long để lại cho sinh linh Chư Thiên, mà Thánh tộc các ngươi lại có quan hệ gì?
Thái Di Cổ Thánh hơi mở mắt, ý lạnh trong mắt làm cho các Thánh Giả Chư Thiên đều cảm thấy rùng mình.
Nhưng Kim La Cổ Tôn lại không để ý, chậm rãi nói:
- Thái Di, mặc dù Thánh tộc thế mạnh, nhưng tối thiểu với lực lượng ở đây của các ngươi, cũng không ngăn được Chư Thiên ta.
- Nếu thật sự muốn đối đầu, vậy chỉ tổ để hai bên lâm vào giằng co, lãng phí thời gian thôi.
- Cho nên sao không để hai phía cùng lùi một bước, dựa vào năng lực mà kiếm lấy cơ duyên Thạch Long chứ?
Thái Di Cổ Thánh lạnh nhạt nói:
- Chư Thiên các ngươi có khi nào thắng qua Thánh tộc ta à? Kim La, đừng nói mấy lời tự rước lấy nhục thế này!
Ánh mắt Thái Di hơi lấp lóe, nói tiếp:
- Nhưng nếu Chư Thiên các người đã muốn tìm chết, thì đương nhiên là bản tọa sẽ thỏa mãn các ngươi.
Vừa nói xong, hắn vung tay áo lên, một luồng vĩ lực giáng lâm, hóa thành môt màn sáng, ngăn không gian bí cảnh thành hai, mà vị trí ở giữa lại là Thạch Long cùng với màng sáng thần bí đang bao trùm quanh Thạch Long.
- Coi đây là giới hạn, nếu người Chư Thiên dám tiến thên một bước…
Thái Di híp mắt lại, sát khí toàn thân đột nhiên bộc phát:
- Tất chết!
Kim La Cổ Tôn bình tĩnh, úp bàn tay xuống, cũng có một luồng vĩ lực giáng lâm, dán chặt lấy màn sáng của Thái Di Cổ Thánh kia, cũng hóa thành một màn sáng.
Kể từ đó, có hai tầng màn sáng vĩ lực chia chắt tòa không gian bí cảnh này.
Ánh mắt của Kim La Cổ Tôn cùng Thái Di Cổ Thánh đụng nhau, đều thấy rõ sát ý trong mắt đối phương, nhưng cuối cùng đều không động thủ, ngược lại lùi lại một bước, tạo thành cục diện hai bên cùng thỏa hiệp.
Thật ra kết quả này là tất nhiên, bởi vì kể từ khi các Thánh Giả Chư Thiên ngăn cản thành công sự tiến công của Thánh tộc, bảo vệ cho cánh cửa không gian, thì bọn họ đã có đủ tư cách để tham gia khai phá tòa không gian bí cảnh này rồi.
Bây giờ chỉ nhìn hai bên, xem bên nào có thủ đoạn cao mình hơn, đoạt được tòa Thạch Long kia.
Trong Chư Thiên thành, đông đảo cường giả nhìn thấy kết quả này cũng thở phào một hơi, tiếp theo đều không nhịn được hoan hô lên. Dù sao nhìn cục diện hiện giờ, thì rõ là Thánh tộc bị bức phải lui bước, chấp nhận bên Chư Thiên đến phân một phần cơ duyên.
Đây có thể coi là một tin tức tốt với Chư Thiên.
Trong viện, Chu Nguyên cũng thu hồi tầm mắt, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại, bởi vì hắn cũng không lạc quan như những người ngoài kia. Bởi vì Thánh tộc lựa chọn lui nhường một bước, ắt là vì đã có sự chuẩn bị. Dẫu biết vậy, nhưng Chu Nguyên cũng hiểu, đây đã là kết quả tốt nhất mà Kim La Cổ Tôn cùng các vị Thánh Giả lấy được rồi.
Nếu không phải Thánh tộc không thể phân ra càng nhiều lực lượng sáng bên này, vậy chỉ sợ Thái Di Cổ Thánh sẽ không nhượng bộ một cách dễ dàng như vậy.
- Bây giờ phải nhìn xem bên nào có thể phá vỡ tầng màng sáng bảo vệ kia trước rồi. – Yêu Yêu nói.
Chu Nguyên gật gật đầu, bây giờ ở bên ngoài Thạch Long đang có màng sáng bảo hộ, Thánh tộc phí nhiều công sức mà vẫn chưa mở ra được, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn chúng chấp nhận lùi bước, chấp nhận cho Chư Thiên tham gia.
Có lẽ khi màng sáng bị phá vỡ, cục diện sẽ lại biến hóa, thậm chí ước định giữa hai vị Cổ Thánh cùng Cổ Tôn sẽ lập tức bị xé bỏ.
Dù sao, không bên nào hy vọng bên còn lại có thể chiếm được Thạch Long.
Chu Nguyên thở dài một hơi, có chút tiếc nuối, nhìn tình hình này thì còn không đến phiên Nguyên Anh, Pháp Vực ra tay… Mà không có cơ hội ra tay, cũng đồng nghĩa với việc không có công lao, theo đó phân phối chiến lợi phẩm sẽ trở nên không xác định.
Đương nhiên, nếu mượn nhờ địa vị của Yêu Yêu, vậy rất có thể hắn vẫn đoạt được phần thưởng mà mình muốn, nhưng bản thân Chu Nguyên vẫn muốn dựa vào thực lực của mình để lấy được.
Không phải ăn cơm chùa không ngon, mà là Chu Nguyên không muốn Yêu Yêu vẫn cứ luôn bận tâm về hắn.
Trong lúc Chu Nguyên còn đang suy nghĩ vẩn vơ, tại trong không gian bí cảnh kia, Kim La Cổ Tôn đã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía màn sáng thần bí bên ngoài Thạch Long kia, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng. Cho dù là người mạnh mẽ như ông, khi đối mặt với màng sáng thần bí này, cũng cảm thấy khó giải quyết, thảo nào ngay cả Thánh tộc cũng bị ngăn cản hồi lâu.
Cuối cùng Kim La Cổ Tôn cũng vẫn bình tĩnh lại cảm xúc, nhìn Thương Uyên cùng các Thánh, nói:
- Chuẩn bị đi thôi, bất kể thế nào, chúng ta đều phải phá vỡ được màng sáng này.
- Bởi vì nếu có thể thu được phần tài nguyên này, rất có thể Chư Thiên ta… sẽ có Tân Thánh sinh ra.
- Mấy năm nay Thánh tộc vẫn đang rục rịch không ngừng, không ai biết khi nào bọn hắn sẽ lại phát động cuộc chiến diệt giới, thế nên…
Hơi dừng lại một chút, ánh mắt Kim La Cổ Tôn trầm ngưng lên, thanh âm trầm thấp vang lên:
- Vì Chư Thiên!
Các Thánh cũng nghiêm nghị đáp lại:
- Vì Chư Thiên!