Trong lúc nhất thời, vĩ lực xuyên qua hư không, va chạm trong Hỗn Độn, tuy rằng nhìn qua có vẻ không có gì là kinh thiên động địa, nhưng mặt kệ là mọi người trong Chư Thiên thành, hay là đại quân Thánh tộc, đều lộ vẻ ngưng trọng sợ hãi.
Bởi vì bọn hắn có thể cảm giác được, dưới loại va chạm tựa như vô hình kia, đang có không biết bao nhiêu không gian sụp đổ, vỡ nát.
Chu Nguyên đứng trong đình viện, mắt nhìn cánh cửa không gian, quan sát các Thánh Giả giao chiến, chỉ cảm thấy tê cả da đầu. Dù cách ở khoảng cách xa xôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng hủy diệt kia.
Nếu hôm nay hắn chỉ bị tác động đến một chút thôi, thì sợ là trong khoảnh khắc đã hóa thành tro bụi.
- Thế cục thế nào rồi? – Chu Nguyên nhìn về phía Yêu Yêu ở bên cảnh, hỏi.
Ở mức độ giao chiến như thế này, thì dù là người kinh qua nhiều trận chiến như Chu Nguyên đều khó có thể dự đoán được.
Yêu Yêu ngẩng đầu, để lộ ra cái cổ thon dài trắng như tuyết, nói:
- Hẳn là sàn sàn nhau, bất phân thắng bại.
Chu Nguyên nghe vậy, không khỏi cảm than:
- Nội tình của Thánh tộc quả là thâm hậu, dù Chư Thiên ta đã hội tụ nhiều lực lượng như thế, nhưng vẫn không thể chiếm được thượng phong.
Chu Nguyên cũng hiểu, với cục diện thế này, chỉ cần có thể đánh ngang tay, đã coi như bên Chư Thiên chiếm lấy ưu thế, bởi vì điều này cũng đồng nghĩa với việc bên mình đủ thực lực để tranh đoạt một phần cơ duyên trong bí cảnh Thạch Long.
- Bên Thánh tộc hẳn cũng có Cổ Thánh ẩn giấu.
- Nếu Chư Thiên muốn giữ vững cánh cửa không gian, qua đó tranh đoạt một phần cơ duyên trong bí cảnh, thì phải nhìn xem vị Kim La Cổ Tôn kia có thể chống đỡ được Cổ Thánh đang ẩn giấu của Thánh tộc hay không. – Yêu Yêu nói.
Ánh mắt Chu Nguyên không khỏi ngưng lại, thảo nào Kim La Cổ Tôn vẫn chưa hiện thân, hóa ra là vì đang đợi Cổ Thánh bên Thánh tộc sao?
Cổ Tôn đối đầu Cổ Thánh… Đừng nói là đám người Chu Nguyên, sợ là ngay cả Thánh Giả hai bên cũng lâu rồi chưa từng thấy trận chiến ở đẳng cấp này.
Trong lúc Chu Nguyên đang nói chuyện cùng Yêu Yêu, chỉ thấy trận chiến giữa các Thánh Giả đang càng thêm mãnh liệt, vĩ lực phun trào, từng đóa quang liên to lớn va chạm giữa hư không, tựa như pháo hoa nở rộ, lộng lẫy không gì sánh được.
Thương Uyên đứng lơ lửng trên không, trên hai vai có hai đóa Thánh Liên xoay chầm chậm, tỏa ra thánh quang bảo về thân thể, chư tà bất xâm.
Lúc này, Thương Uyên đang giao đấu cùng tên Thánh Giả Tử Quang kia của Thánh tộc, kẻ này cũng là cảnh giới Song Liên, có được danh tiếng rất lớn trong Thánh tộc. Mà trước kia khi Thương Uyên mangy Yêu Yêu đi trốn thì cũng từng va chạm với người này, có thể coi như đối thủ cũ.
Sắc mặt Thánh Giả Tử Quang càng thêm lạnh lùng, sau một hồi thăm dò, hắn bắt đầu không còn kiên nhẫn, chỉ thấy hắn chập lại hai tay, một vòng ánh sáng tím hội tụ tại lòng bàn tay, sau đó hóa thành một lăng kính màu tím.
Trên lăng kính có vô số đường vân cổ xưa, trong chớp mắt tiếp theo trực tiếp chiếu rọi về phái Thương Uyên.
Ánh sáng kia không chỉ có tốc độ vô cùng nhanh, mà khi khóa chặt một người, còn khóa chặt cả vận mệnh của hắn, làm cho dù ngươi thi triển thủ đoạn nào đều không thể tránh thoát.
Đây chính là Tử Quang Lôi Kính, là Thánh Vật Song Liên. Đây cũng là bảo bối thành danh của Tử Quang lão nhân.
Ầm ầm!
Ánh sáng chiếu tới, mang theo tiếng sét đánh. Tiếng sét này không hề tầm thường, mỗi vang lên một lần, thì khiến cho đông đảo Nguyên Anh, Pháp Vực ở Chư Thiên thành xa xôi cũng chấn động thần hồn, đầu đau nhói, tưởng như thần hồn suyết bị tiếng sét chấn vỡ.
Chỉ là chút tiếng sét truyền ra ngoài đã khủng bố như vậy, thật khó tưởng tượng nếu đối đầu chính diện sẽ như thế nào.
- Lão quỷ Tử Quang, đã nhiều năm như vậy mà Tử Thánh Lôi này của ngươi chẳng có tiến bộ gì cả.
Thương Uyên nhìn ánh sáng tử lôi đang lao tới kia, cười nhạt một tiếng, sau một khắc, ông giơ bàn tay lên, trong bàn tay có con mắt chậm rãi mở ra, một luồng khí tức kinh khủng dần bay lên.
- Đó là… Thiên Chúc Mục?
Chu Nguyên thấy vật này, trong lòng hơi động, hắn cũng không lạ lẫm với cổ khí tức tỏa ra từ vật này, rõ là Thánh Vật trong Thiên Uyên Đông Thiên – Thiên Chúc Mục. Không ngờ vì chuẩn bị cho lần địa chiến này, Thương Uyên lại mang nó ra ngoài.
Con mắt thần bí chuyển động, trong đó có từng đạo quang văng rọi ra, lúc này lôi quang màu tím vừa rơi xương, mà vị trí nơi Thương Uyên đang đứng cũng hóa thành biển lôi màu tím, lôi quang cuồng bạo đến cực hạn, trực tiếp quets về phía Thương Uyên.
- Thiên Chúc, Phần Ấn!
Thiên Chúc Mục trong tay Thương Uyên lập tức tỏa ra ánh sáng đen, có từng luồng hỏa diễm màu đen thiêu đốt lên, sau đó Thương Uyên mở bàn tay ra, chỉ thấy Thiên Chúc Mục phát ra lực hút vô tận, tựa như lỗ đen, đem biển lôi kia hút hết vào bên trong.
Trong con mắt, hỏa diễm màu đen bốc lên, đốt cháy hết lôi quang tím.
Tử Quang Thánh Giả thấy thế, lông mày không nhịn được nhíu lại. Trong mất lần so chiêu trước đya, Tử Thánh Lôi của hắn vẫn luôn có thể tạo thành phiền phức không nhỏ cho Thương Uyên, nhưng không ngờ lần này Thương Uyên là có chuẩn bị trước, con mắt đặt trong lòng bàn tay Thương Uyên rõ ràng cũng là một Thánh Vật không kém hơn Tử Quang Lôi Kính của hắn.
Ánh mắt Tử Quang lại đảo qua chiến triến, phát hiện trong các chiến trường của các Thánh Giả khác, bên Thánh tộc cũng không chiếm được ưu thế rõ rệt, trái lại bên Thánh Giả Chư Thiên thì càng đánh càng vững, bảo vệ cánh cổng không gian càng thêm vững chắc.
Xem ra lần này Chư Thiên nhất định phải tranh giành được bí cảnh này. Đáng tiếc mưu đồ của Thánh tộc bọn hắn không chỉ tập trung ở đây, nên lực lượng tập trung ở nơi này cũng không nhiều. Nếu bây giờ muốn thay đổi cục diện, phải xem Cổ Tôn.
Ngay lúc Tử Quang nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn lại hơi động, ngẩng đầu nhìn về phía hư không, chỉ thấy ở nơi đó, không gian vỡ ra, vô cùng vô tận thánh quang tuôn ra, vây quanh một tòa Thánh Liên, trên đó có một bóng người đang ngồi xếp bằng.
Một luồng ba động làm cho ngay cả các Thánh bên Chư Thiên cũng phải rung động tản ra bốn phía.
Cùng lcus đó, bóng người đang ngồi xếp bằng trên Thánh Liên mở mắt, lạnh nhạt nhìn về phía Chư Thiên, bàn tay nhấc lên, một đạo quang ảnh bắn ra.
Quang ảnh phá không mà ra, đón gió biến lớn, chỉ giây lát đã biến thành một cuộn tranh khổng lồ, trên cuộn tranh có vẽ một tòa sơn nhạc thần bí.
Sơn nhạc có độ cao khó có thẻ tưởng tượng, cùng uy thế vô biên, lúc vừa xuất hiện đã khiến các Thánh Giả Chư Thiên không nhịn được biến sắc, thậm chí lộ ra một tia sợ hãi.
Con ngươi Thương Uyên cũng co rụt lại, chậm rãi nói:
- Đây là… Thánh Vật Tam Liên – Thánh Sơn Đồ?!
Có thể nói Thánh Vật này có được hung danh cực kì hiển hách, từng tại trong cuộc chiến diệt giới thời Viễn Cổ diệt sát không ít Thánh Giả bên Chư Thiên! Không ngờ hôm nay lại hiện thế.
Chỉ thấy bức tranh phá không mà đến, bao phủ về phía Thánh Giả Chư Thiên.
- Keng!
Tuy nhiên, ngay khi Thánh Sơn Đồ sắp sửa áp xuống, lại nghe một âm thanh tựa như chuông reo vang lên, thanh âm xuyên qua giới bích, vang vọng khắp Chư Thiên.
Mà trong bí cảnh không gian, từng đợt kim quang tỏa sáng, tất cả mọi người nhìn thấy có một chiếc chuông vàng hiện ra, chuông vàng cổ xưa, trên đó có khắc sinh linh vạn vật trong Chư Thiên, tựa như hội tụ lực lượng cả Chư Thiên.
Thương Uyên cùng các vị Thánh Giả Chư Thiên nhìn thấy chiếc chuông vàng này, đều chấn động trong lòng.
Thánh Vật Tam Liên, Hỗn Độn Kim Chung, đứng hàng thứ sáu trong Chư Thiên Thánh Bảo Lục.
Rốt cuộc, Kim La Cổ Tôn ra tay!