Trong một căn tiểu viện an tĩnh, Chu Nguyên đang nằm trên ghế nằm, trên tay cầm một viên ngọc giản, nghiên cứu những tình báo liên quan tới cường giả Pháp Vực của Thánh tộc ở trong đó.
- Xem ra sẽ là một trận chiến ác liệt đây…
Sau một hồi, Chu Nguyên mở mắt, sắc mặt ngưng trọng, thở dài một tiếng, trong ngọc giản có ghi chép khá nhiều tình báo, mặc dù đây không phải là toàn bộ, nhưng chỉ từ những điều ghi chép trên đó thôi cũng đủ thấy đội hình của Thánh tộc mạnh mẽ đến nhường nào.
Tuy nói bây giờ lực lượng ở thành Chư Thiên còn chưa phải là tất cả lực lượng của Chư Thiên, nhưng phía bên Thánh tộc cũng là như vậy.
- Thái Hiên…
Chu Nguyên lẩm bẩm một cái tên. Dựa theo tình báo trong ngọc giản, người tên Thái Hiên này là một trong những nhân tài kiệt xuất hiện nay của Pháp Vực Thánh tộc. Mặc dù tình báo về hắn chỉ ít ỏi vài dòng, nhưng trong đó lại có một câu làm cho Chu Nguyên vô cùng rung động…
Từng lấy cảnh giới Pháp Vực, rung chuyển Thánh Giả!
Chu Nguyên không biết từ “rung chuyển” này là để chỉ đánh bại, hay chỉ là chống lại, nhưng mặc kệ là trường hợp nào, đều đủ để khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Khả năng tên Thái Hiên này chính là kẻ địch lớn nhất trong tầng cấp Pháp Vực của lần tranh đoạt này.
Ngoại trừ Thái Hiên, trong đại quân Thánh tộc cũng có khá nhiều cường giả đỉnh tiêm khác, những người này đều không phải kẻ tầm thường.
Thế nên sau khi quan sát tình báo, trong lòng Chu Nguyên không khỏi nặng nề, chỉ sợ cuộc tranh đoạt Thạch Long này sẽ lại là một trận ác chiến, khổ chiến.
Chu Nguyên quay đầu, nhìn về bên cạnh Thôn Thôn còn đang nằm phơi bụng dưới ánh nắng, nói:
- Bây giờ thực lực của chú mày đến mức nào?
Thôn Thôn mở mắt ra, uể oải lầm bẩm vài tiếng.
- Đã có thể đối phó Pháp Vực cảnh giới thứ hai rồi à… - Ánh mắt Chu Nguyên hơi chớp lên, trước đây Thôn Thôn đã tiến vào bát phẩm, nếu theo lẽ thường thì chỉ ngang Pháp Vực cảnh giới thứ nhất. nhưng dù sao nó cùng là Tiên Thiên Thánh Thú, có thể vượt cấp chiến đấu cũng là bình thường.
- Thế cảnh giới thứ ba thì sao? Không được? Xem ra cái danh Tiên Thiên Thánh Thú của chú mày cũng không oai phong như ta tưởng tượng. – Chu Nguyên bĩu môi nói.
Thôn Thôn nghe vậy không khỏi tức giận trừng tên này một cái, tưởng rằng muốn vượt cấp chiến đấu là dễ dàng lắm à? Nhưng mà nghĩ lại, tên biến thái ngồi bên người này đúng là hay làm chuyện như vậy.
Điều này khiến cho Thôn Thôn cũng không khỏi buồn bực, rốt cuộc ai mới là Thánh Thú đây?
- Với lực bây giờ của Thôn Thôn thì hẳn là có thể chống lại một chút với Pháp Vực cảnh giới thứ ba. Nhưng nếu nói muốn vượt cấp đánh bại thì không có khả năng, trừ phi nó có thể tìm được cơ duyên trong bí cảnh Thạch Long. - Yêu Yêu ở bên cạnh nói.
Nàng hiện giờ cũng đang nằm trên một cái ghế nằm khác, hai cánh tay thon dài gối tại sau đầu, đôi mắt đẹp khép hờ, ánh nắng nhỏ vụn chiếu qua tầng mi, óng lên ánh bạc.
Tư thế nằm này của nàng khiến cho dáng người bốc lửa hiển lộ ra.
Chu Nguyên ở bên nhìn thoáng qua, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.
- Đẹp không?
m thanh ung dung của Yêu Yêu truyền đến, nhưng lại như bao hàm khí lạnh.
Chu Nguyên vội vàng di chuyển tầm mắt, ngửa mặt lên trời cười khan.
Yêu Yêu mở mắt, đôi mắt thanh lãnh như nước suối, nhìn Chu Nguyên trên mặt, trên gương mặt trắng nõn như sứ hiện lên chút hồng hồng nhỏ không thể thấy, nàng chợt nói:
- Lần này tiến vào bí cảnh Thạch Long, chiến đấu ắt sẽ vô cùng thảm liệt, nhưng dù sao chàng cũng là người đã từng trải qua vô số trận chém giết, nên ta cũng sẽ không nhắc nhở thêm gì.
- Chỉ có một điều chàng cần chú ý, chính là không thể lại sử dụng thủ đoạn gọi là “hợp thể” kia của Thôn Thôn.
Chu Nguyên sững sờ, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Hắn còn đang dự định đem thủ đoạn này coi như một lá át chủ bài đây.
Yêu Yêu bất đắc dĩ nhìn Thôn Thôn một chút, nói:
- Cái gọi là “hợp thể” vốn là gia hỏa này nghĩ bừa làm ẩu. Hai bên, một người một thú, huyết mạch khác nhau, thần hồn khác nhau, dù có vật chất Thần Linh mà ta lưu lại trong cơ thể chàng làm chất xúc tác, mới có thể cưỡng ép dung hợp, nhưng nếu dùng nhiều lần, sẽ để lại tác dụng phụ.
- Tác dụng phụ gì? – Chu Nguyên vội vàng hỏi.
Yêu Yêu trừng mắt nhìn, nói:
- Khả năng lời nói, cử chỉ của chàng sẽ dần dần thay đổi, trở nên giống như nó.
Chu Nguyên nghe vậy như bị sét đánh, sắc mặt trở nên trắng bệch. Sau một hồi lâu mới phản ứng lại, vương tay bóp lấy cổ Thôn Thôn nhấc nó lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên khốn nhà ngươi, suýt nữa bị ngươi hố chết!
Thôn Thôn bị chụp bất ngờ, cũng gầm lên, cái đuôi cuốn lấy cổ Chu Nguyên, cũng ghìm chặt hắn.
- Điện hạ, đã lập xong danh sách thành viên tham gia đội ngũ.
Đang lúc một người một thú chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp, thì đột nhiên có một âm thanh thanh thúy truyền tới từ cửa viện, chỉ thấy Tô Ấu Vi đang đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp mang theo vẻ kinh ngạc nhìn hai người.
Chu Nguyên tức giận ném Thôn Thôn xuống, sau đó tiến lên nhận lấy tấm da dê từ tay Tô Ấu Vi, cười nói:
- Vất vả cho muội!
Đến nay đã qua ba ngày kể từ khi xác định chủ chiến khu, đội ngũ Chu Nguyên vẫn chưa đầy đủ người, mãi đến hôm nay mới có đủ số người gia nhập.
Chu Nguyên cũng hiểu, bởi vì hôm nay là kỳ hạn cuối, nên những người đến đây gia nhập đội ngũ mình vào hôm nay, nhiều khả năng là vì không được những đội ngũ khác tuyển chọn, mới bất đắc dĩ lựa chọn bên này.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không có cách, mặc dù bên hắn có Thôn Thôn tọa trấn, nhưng bàn về danh tiếng vẫn thua những chủ chiến khu là Pháp Vực cảnh giới thứ ba kia.
Chu Nguyên mở ra trang giấy, nhìn qua một chút, phát hiện trong đội ngũ mình, nếu tính cả Ngải Đoàn Tử, thì mới có tổng cộng chín vị cường giả Pháp Vực, trong khi đó những đội ngũ khác, đặc biệt là đội ngũ của các chủ chiến khu là Pháp Vực cảnh giới thứ ba, thì đều có hơn hai mươi cường giả Pháp Vực đi theo, thậm chí trong đó còn có cả Pháp Vực cảnh giới thứ hai.
So với bọn họ, đội ngũ bên này quả là quá yếu.
Nhưng cũng không có cách, dù sao vị chủ chiến khu Nguyên Anh cảnh là hắn thật sự dọa lùi không ít người.
Cũng may khu vực mà Chu Nguyên phụ trách cũng không quá quan trọng, nên hẳn là đến lúc đó sẽ không có đối thủ Thánh tộc quá lợi hại tiến đến… Đương nhiên, Chu Nguyên cũng không phải là sợ, mà là hắn dự định ban đầu kiếm chác một chút lợi ích, làm cho thực lực của đoàn đội được tăng lên, trong đó đặc biệt là để thực lực của Thôn Thôn tăng thêm một bước, đến lúc đó đối mặt với những đội ngũ đỉnh tiêm kia mới có đủ tư cách.
Keng!
Trong lúc Chu Nguyên còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên có tiếng chuông vang vọng khắp thành Chư Thiên.
Tiếng chuông vang lên liên hồi, hơi có vẻ gấp rút, sắc mặt Chu Nguyên cùng Tô Ấu Vi không khỏi trở nên nghiêm túc.
Bọn hắn hiểu, thời điểm xuất chiến, đã tới!
Chu Nguyên nhìn về phái Tô Ấu Vi, nói:
- Triệu tập đội ngũ, chuẩn bị lên đường!
Tô Ấu Vi gật đầu, quay người mà đi.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn hư không, đứng lặng trong chốc lát, lại xoay người đến bên cạnh Yêu Yêu, nhìn nàng.
Yêu Yêu đứng dậy, giúp Chu Nguyên sửa sang lại quần áo, tựa như vợ hiền sắp sửa tiễn biệt chồng ra chiến trường, nàng nói:
- Cẩn thận một chút.
Chu Nguyên nhìn qua khuôn mặt như ngọc gần trong gang tấc kia, trong lòng hơi rung động, đột nhiên cúi đầu, ấn nhẹ lên đôi môi mềm mại kia, sau đó quả quyết quay người rời đi.
Thôn Thôn nhảy lên, rơi vào trên đầu hắn, quơ quơ móng vuốt với Yêu Yêu giờ vẫn còn đang đứng ngẩn người ở đó.
Yêu Yêu nhìn một người một thú dần dần đi xa, ánh mắt mới khôi phục lại, đưa tay vuốt nhẹ bờ môi, khóe miệng hơi cong lên một vòng đường cong nhỏ xíu…