Nguyên khí mênh mông biến thành tầng mây, bền chắc như đại địa, mà lúc này, đội ngũ Chư Thiên đang theo chỉ dẫn của các vị Thánh Giả, tới bí cảnh Thạch Long.
Chu Nguyên đứng trong đám người, ánh mắt nhìn về màng sáng hắc ám to lớn ở xa xa, có thể nhìn thấy bên trong màng sáng có một thân thể uốn lượng khổng lồ đang chiếm cứ, tựa như tồn tại từ thời viễn cổ.
Tuy rằng trước đó mọi người đều đã được thấy hình chiếu của Thạch Long, nhưng chỉ hôm nay, khi tự mình tới đây, chính mắt thấy, vẫn cứ làm cho đám người bị choáng ngợp trước sự hùng vĩ của Thạch Long.
- Đây chính là trận Bàn Long sao? – Tô Ấu Vi ở bên cạnh nói nhẹ.
Chu Nguyên theo ánh mắt nhìn lại, liền thấy ở bên ngoài màng sáng to lớn này có một tòa kết giới thành hình. Độ phức tạp của tòa kết giới này khiến cho dù là Chu Nguyên bây giờ đã là Du Thần cảnh, nhưng một khi nhìn vào, thần hồn lập tức đau nhói.
Hiển nhiên, tòa kết giới này nguy hiểm vượt quá tưởng tượng.
Quan sát trận Bàn Long một lúc, ánh mắt Chu Nguyên lại nhìn về phía xa hơn, ở nơi đó chỉ có một mảnh đen kịt, ngay cả cảm giác đều khó có thể lan tràn, bởi vì nơi đó đã tiếp cận khu vực trung ương, là nơi bị Thánh Giả hai bên ra tay tạo màng cách ly, che đậy.
Dù không thể cảm giác, nhưng Chu Nguyên lại có thể đoán được, chỉ sợ bây giờ ở phía bên kia, đại quân Thánh tộc cũng đang tập kết.
Trong khi đám người Chư Thiên còn đang quan sát bí cảnh Thạch Long, thì thân ảnh Kim La Cổ Tôn bổng nổi lên giữa hư không, tay chỉ hướng nơi sâu nhất trong trận Bàn Long, nói:
- Lối vào bí cảnh ở trong trận Bàn Long, mọi người tiến vào từ nơi này, mà các Thánh Giả Chư Thiên sẽ dẫn dắt mọi người đến chỗ chiến khu mình được phân công.
- Chư vị, hãy nhớ kỹ, đây không phải là một trận đấu tập, mà thực sự là một trận chiến tranh cỡ nhỏ với Thánh tộc. Thế nên mạng sống của mọi người sẽ không nhận được bất kì bảo hộ gì, dù là Thánh Giả chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn.
Sự nghiêm túc của Kim La Cổ Tôn khiến mọi người không khỏi nghiêm nghị, chỉ nghe ông nói tiếp:
- Chiến tranh vô cùng tàn khốc, dù là Thánh Giả cũng có thể ngã xuống. nhưng nếu chúng ta không muốn bị Thánh tộc nô đày, không muốn người nhà ở phía sau trở thành vật liệu luyện đan của Thánh tộc, vậy chỉ còn cách dốc toàn lực chống lại, không còn đường lui!
- Dù rằng chúng ta có thể sẽ vì thế mà ngã xuống…
- Nhưng từ viễn cổ tới nay, Chư Thiên ta chưa từng lùi bước!
Thanh âm trầm thấp của Kim La Cổ Tôn rơi vào trong tai mọi người, làm cho đại quân trở nên trầm mặc. Tất cả mọi người yên lặng nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Giữa Chư Thiên và Thánh tộc không có bất kì khả năng hòa bình nào, đặc biệt là những người từng giao chiến với Thánh tộc như Chu Nguyên, càng hiểu rằng, trong mắt Thánh tộc, sinh linh Chư Thiên vốn chỉ là nguyên vật liệu luyện chế Huyết Nguyên Đan mà thôi…
- Nếu mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy… đi thôi! – Kim La Cổ Tôn trầm thấp nói.
Oanh!
Trong nháy mắt khi âm thanh của ông rơi xuống, từng đạo nguyên khí kinh thiên đột nhiên bộc phát, hội tụ lại tạo thành thanh thế cực kì bi tráng, hùng vĩ.
Sau một khắc, tất cả thân ảnh hóa thành lưu quang mà đi.
Chu Nguyên suất lĩnh Ngải Đoàn Tử, Võ Dao, Tô Ấu Vi, Triệu Mục Thần cùng đội ngũ hòa vào trong đó, tiến vào trận Bàn Long.
Gió mạnh gào thét bên tai, không gian chấn động kịch liệt, tia sáng lối vào kết giới đang dần dần lùi lại phía sau, một lát sau, một màng ánh sáng dần hiện lên, mà tại vị trí trung ương kia, có một vết rách dài chừng ngàn dặm.
Trong vết rách, có từng luồng hơi thể cổ xưa phun ra ngoài.
- Chuẩn bị vào trận!
Chu Nguyên quát khẽ một tiếng.
Những người khác đều gật đầu, nguyên khí quanh thân sôi trào.
Vù!
Đội ngũ vừa vào kết giới, lập tức cảm nhận được có một luồng vĩ lực bao lấy bọn hắn, sau đó không gian trước mặt vặn vẹo, hắc ám lao tới, nuốt hết cả đám người.
Tầm mắt mọi người đen kịt mấy giây, mà khi đám người Chu Nguyên dần hoàn hồn, đã thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Chỉ thấy nơi bọn họ đang đứng là một mảnh đại địa đỏ rực, trên đó có từng cột khói đen như núi lửa bốc lên, nhiệt độ xung quanh cực cao.
Chu Nguyên nhìn qua xung quanh, phát hiện mọi người đều đông đủ, sau đó lấy ra một chiếc la bàn, trên đó có quang mang lấp lóe, nói:
- Nơi này chính là địa vực thuộc chiến khu 77.
Hắn không khỏi cảm thán, trước đây mới chỉ nhìn chiến khu ở mức độ vĩ mô, không cảm thấy thế nào, nhưng bây giờ đến khi đến tận nơi, mới phát hiện mảnh chiến khu này cực kì bao la, mà nơi bọn họ đang đứng chỉ là một góc nhỏ mà thôi.
Tô Ấu Vi nhìn Chu Nguyên, nói:
- Sau đây chúng ta nên làm gì?
- Không cần vội vã, quan sát đội ngũ Thánh tộc rơi vào mảnh chiến khu này cùng chúng ta đã. – Chu Nguyên khoát tay áo nói. Vừa dứt lời, vẻ mặt hắn chợt động, ngẩng đầu nhìn về phía hư không ở xa xa, chỉ thấy không gian nơi đó vặn vẹo kịch liệt, tạo thành vòng xoáy không gian.
Sau một lúc, từng bóng người nhảy ra.
Cảm nhận cường độ nguyên khí của từng người nhảy ra, sắc mặt Chu Nguyên không khỏi hơi biến hóa một chút.
Đặc biệt khi nhìn thấy mấy thân ảnh cuối cùng đi ra, khóe miệng Chu Nguyên đã không nhịn được co lại.
Nhóm người cuối cùng có năm người, người đi đầu mặc kim giáp, tay cầm kim kích, sắc mặt lạnh nhạt, toàn thân tỏa ra khí thế sát phạt, tưởng như đi ra từ núi thây biển máu.
Mà khi Chu Nguyên thấy người này, con ngươi lập tức co lại, chậm rãi nói:
- Sợ là lần này chúng ta phải xui xẻo!
Đôi mắt phượng của Võ Dao cũng ngưng lại, nói:
- Có vẻ người kia chính là Kim Giáp Uyên Tuyền từng được nhắc tới trong ngọc giản?!
- Tên này chính là cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ ba…
- Mà lại còn không phải là cảnh giới thứ ba bình thường, theo như trong tình báo, hắn có thể xếp vào top 10 những cường giả Pháp Vực xuất chiến lần này của Thánh tộc!
Sắc mặt Triệu Mục Thần đã đen như đít nồi, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Cái tên nhà ngươi đúng là vận rủi xông thiên.
Ngải Đoàn Tử cũng để xuống thịt khô trong tay, lẩm bẩm nói:
- Chưa kể sau lưng tên kia còn có bốn tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai… Có vẻ chúng ta không chống lại được đâu…
Loại đội hình thể này hoàn toàn có thể sánh ngang với mấy đội ngũ mạnh nhất phía bên Chư Thiên rồi, về phần đội ngũ Chu Nguyên, thì hoàn toàn không có tư cách sánh vai.
Chu Nguyên cũng thở dài một tiếng, có chút đau đầu, hắn cũng không ngờ đội ngũ mình vừa lên trận liền gặp phải kẻ địch khó lường như vậy.
Trong lúc này, chiến tướng mặc kim giác cũng đi ra từ vòng xoáy không gian, ánh mắt tràn đầy sát khí khóa chặt đội ngũ Chu Nguyên, mà sau khi phát hiện đội ngũ này không quá mạnh, trong mắt hắn lập tức nổi lên mỉa mai cùng khinh thường:
- Chư Thiên đã yếu đuối đến mức này rồi sao?
Hắn giơ bàn tay lên, nói:
- Giết hết!
Oanh!
Ở sau lưng hắn, từng đạo nguyên khí kinh người bộc phát, phóng lên tận trời.
- Làm sao bây giờ?
Thấy kẻ địch trực tiếp động thủ, mấy người Tô Ấu Vi cũng vội vàng nhìn về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên cười bất đắc dĩ, phất tay:
- Còn có thể làm sao? Đương nhiên là… chạy mau!
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền dẫn đầu chạy trốn, đối phương người đông thế mạnh, tổng hợp thực lực cũng vượt qua bên này, nếu lúc này dám liều mạng, vậy ắt toàn quân bị diệt.
Thế là, ngay sau khi tiến vào bí cảnh Thạch Long, trận chiến đầu tiên của đám người Chu Nguyên chưa kịp bắt đầu đã kết thúc…