Đội ngũ do Uyên Tuyền chỉ huy thấy nhóm người Chu Nguyên vừa thấy mình liền quay đầu chạy trốn thì không khỏi sững sờ một chút, sau đó cả đám cùng cất tiếng cười to.
Ai cũng không ngờ tới đám người Chư Thiên này lại mềm yếu và hèn nhát như vậy…
- Chư Thiên cũng chỉ có đám người nhu nhược này thôi?
- Chỉ thế mà cũng dám tranh đoạt bí cảnh với Thánh tộc ta?
Rất nhiều cường giả Thánh tộc cười to, sau đó nhìn về phía Uyên Tuyền, lại thấy giờ này Uyên Tuyền đang nhíu mày nhìn phương hướng mà đám người Chu Nguyên chạy trốn, thản nhiên nói:
- Kẻ cầm đầu này khá thông minh, mặc dù chạy trốn sẽ để cho người ta cười chê, nhưng đây lại là quyết định lý trí nhất lúc này.
Một cường giả Thánh tộc khác cười gật đầu nói:
- Là một kẻ nhu nhược thông minh.
- Đội trưởng, bây giờ làm thế nào? – Có người hỏi.
Uyên Tuyền trầm ngâm mấy giây, sau đó nói:
- Trước cứ đuổi theo, xử lý hết đám người này, sau đó nối tiết điểm của khu vực này với Thánh Trụ, dùng nơi đây làm gốc phóng xạ ra các khu vực khác.
Không hiểu sao hắn có trực giác, rằng mình không thể buông tha cho đội ngũ vừa chạy trốn kia.
- Không cần phải lãng phí thời gian cho một đám phế vật đó chứ? Hoặc là đội trưởng cứ việc làm chính sự, ta dẫn theo một số người đi diệt bọn hắn là được rồi. – Một tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai nói.
Ánh mắt Uyên Tuyền lóe lên một cái, sau đó từ chối:
- Không nên mạo hiểm, chỉ là chút thời gian không thay đổi được gì. Tất cả mọi người đồng thời ra tay, đuổi kịp chém giết.
Thấy Uyên Tuyền chỉ vì một đội ngũ Chư Thiên phế vật mà cẩn thận như vậy, tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai kia không khỏi nhếch miệng, nhưng cuối cùng cũng không dám xúc phạm quyết định của Uyên Tuyền, thế là gật đầu nghe theo.
Thế là ngay sau đó, thân ảnh Uyên Tuyền bắn mạnh mà ra, tốc độ nhanh tới mức ngay cả hư không đều bị xé tan, mà ở đằng sau hắn, rất nhiều cường giả Thánh tộc theo sát, đằng đằng sát khí.
- Chu Nguyên, bọn hắn đang đuổi tới!
Ở đằng trước, Võ Dao nhìn thoáng qua đằng sau, nhắc nhở.
Chu Nguyên cũng quay đầu nhìn lại, đặc biệt khi nhìn thấy Uyên Tuyền lại dẫn đầu đội ngũ truy sát, thì lông mày không khỏi nhíu lại, đối mặt với đội ngũ kém hẳn một bậc này, Uyên Tuyền lại không hề chủ quan, mà truy sát toàn lực, quyết định này của hắn khiến Chu Nguyên không khỏi bất ngờ.
- Chu Nguyên, bọn hắn đang nhanh chóng đến gần, làm sao bây giờ? – Ngải Đoàn Tử cũng nói, thực lực của đội hình kẻ địch càng mạnh hơn bên mình, nên tốc độ truy sát cũng nhanh hơn.
Chu Nguyên chớp mắt, chợt truyền âm nói:
- Tất cả mọi người đến gần phạm vi 500 trượng quanh ta.
Đội ngũ nghe vậy, tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh vị trí.
Chu Nguyên thấy thế, bàn tay nắm một cái, Thiên Nguyên Bút hiện ra, ngòi bút vẽ lên, lộ ra vô số đạo quang ảnh, những quang ảnh ngưng tụ, tạo thành một đôi cánh ánh sáng khổng lồ, xuất hiện sau lưng Chu Nguyên, vỗ nhẹ một cái đã bao trùm mọi người vào bên trong.
- Nguyên văn bát phẩm, Truy Quang Dực!
Sau khi nguyên thần Chu Nguyên đạt tới cảnh giới Du Thần, hắn cũng chủ động đi theo Yêu Yêu, học thêm về Nguyên văn. Dù sao hiện nay thần hồn của hắn cũng coi là một trong những thủ đoạn để chống lại cường giả Pháp Vực, nên không thể coi nhẹ.
Ông!
Đôi cánh ánh sáng giương ra, khiến cho khắp thiên địa nổi lên cuồng phong, tốc độ đám người Chu Nguyên đột nhiên tăng lên, lập tức kéo dài khoảng cách với đám người Uyên Tuyền.
Thấy đám người Chu Nguyên đột nhiên tăng tốc, Uyên Tuyền cũng không khỏi sửng sốt, nói:
- Không ngờ lại là một tên cường giả cảnh giới Du Thần.
Chỉ có Du Thần cảnh mới có thể khắc ra loại Nguyên văn bát phẩm này.
Điểm này khiến cho Uyên Tuyền cũng khó chịu, nếu đối chiến trực diện, hắn cũng không sợ ai, nhưng nếu là trong quá trình truy đuổi thế này, vậy cảnh giới Du Thần có thể tạo ra tác dụng lớn lắm.
Trong khi đó, bên bọn hắn lại không có Du Thần cảnh.
Ánh mắt Uyên Tuyền lấp lóe, sau một khắc, hắn đột nhiên kết ấn:
- Diệt Hồn Khúc!
Nguyên khí mênh mông phun trào, tạo thành một gương mặt to lớn, gương mặt quỷ dị kia há to miệng, theo sau có một luồng sóng âm kì dị bộc phát, sóng âm kia không tạo thành thương tổn gì cho vật chất thực thể, nhưng lại tác động tới thần hồn, có thể xé nát hết thảy.
Sóng âm quỷ dị truyền tới từ hậu phương, lông mày Chu Nguyên lập tức nhăn lại, cảm thấy thần hồn mi tâm chấn động.
Kẻ địch đang ảnh hưởng thần hồn của hắn.
Nhưng lúc này phải duy trì tốc độ, khó mà phân tâm đối phó với sóng âm kia.
Nhưng cũng may, hắn không chỉ có một mình.
- Thôn Thôn! – Chu Nguyên quát khẽ một tiếng.
Thôn Thôn xuất hiện trên đỉnh đầu Chu Nguyên, nhìn qua đằng sau, sau đó mở miệng, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, trong tiếng gầm đó tràn đầy uy áp của Tiên Thiên Thánh Thú, dần dần ăn mòn sóng âm quỷ dị kia.
- Thánh Thú bát phẩm? – Sóng âm bị phá, vẻ mặt Uyên Tuyền càng thêm lạnh lẽo, trước đây hắn cũng đã nhận ra sự tồn tại của Thôn Thôn, trong cảm nhận của hắn, thực lực của Thánh Thú này coi như là mạnh nhất trong đội ngũ đối phương.
- Để xem các ngươi có thể chạy trốn bao lâu!
Trong âm thanh của Uyên Tuyền tràn đầy sát khí, sau đó, hắn thu sóng âm, tăng tốc.
Hai bên lại đuổi, trốn.
Trong chớp mắt, đã trôi qua nửa ngày.
- Chu Nguyên, chúng ta phải chạy trốn đến bao giờ đây? – Ngải Đoàn Tử đau khổ nói.
Chu Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Gấp làm gì? Chúng ta có thể ngăn chặn một đội Thánh tộc đã là xuất sắc rồi.
Ngải Đoàn Tử không khỏi bất đắc dĩ, mặc dù đúng là như vậy, nhưng thế này cũng quá khó chịu rồi. Nhưng nghĩ lại nàng cũng hiểu, thực lực tổng hợp của bên kia gần như nghiền ép bọn hắn, thế nên lựa chọn lý trí nhất là tránh né mũi nhọn.
- Điện hạ, có vẻ bọn họ muốn đuổi theo cho tới khi lực lượng thần hồn của ngài hao hết. – Đôi mi thanh tú của Tô Ấu Vi nhíu lại, nhắc nhở.
Chu Nguyên gật đầu, hắn cũng rõ ràng tính toán của đối phương, nói:
- Vậy chờ xem là thần hồn của ta hao hết trước, hay sự kiên nhẫn của bọn hắn hao hết trước đi.
Hắn cũng không tin, đội ngũ Thánh tộc hàng đầu như thế này, lại có thể kiên nhẫn dùng hết tất cả thời gian để chỉ đuổi theo một đội ngũ chỉ xứng nhị lưu thế này.
Cũng đúng như Chu Nguyên suy đoán, lúc này ở đội ngũ đằng sau, đã có những âm thanh khác nhau vang lên.
- Đội trưởng, chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian vào chỗ này rồi, bây giờ ngay cả một chỗ tiết điểm chúng ta vẫn chưa chiếm được, nếu cứ thế này, làm sao có thể thu hoạch được chiến công?! – Một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai không kiên nhẫn nổi nữa, nói.
Lời này vừa nói ra, không ít người sôi nổi đồng ý.
- Lúc trước ta đã nói, đội ngũ này cũng không mạnh, giao cho ta là được, không cần lãng phí thời gian quý giá của chúng ta vào đây. – Một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai mở miệng nói.
Thuộc hạ chỉ có hai tên là Pháp Vực cảnh giới thứ hai, mà bây giờ lại đồng thời phản đối tiếp tục truy đuổi, điều này khiến cho uyên tuyển không khỏi nhíu mày lại. hắn lại nhìn đội ngũ đang chạy ở phía xa xa kia, có chút không cam lòng. Lực lượng thần hồn của bên kia hẳn là không còn có thể kiên trì quá lâu, nếu như cứ bảo trì tốc độ truy kích này, ắt có thể đuổi kịp.
Nhưng nếu thế sẽ tiêu hao càng nhiều thời gian hơn, mà trong mắt các thủ hạ của Uyên Tuyền, điều này là không đáng!
Chỉ là, xuất phát từ trực giác, Uyên Tuyền cảm thấy nhất định phải diệt đội ngũ kia.
Nhưng nếu hắn cứ khăng khăng như thế, vậy sợ là thuộc hạ sẽ sinh lòng chán ghét. Bởi vì lần này các đội ngũ Thánh tộc cũng có yêu cầu chiến công, nếu bọn hắn cứ tốn thời gian đuổi theo đội ngũ này, dẫn tới chiến công quá thấp, sợ rằng sẽ dẫn tới chế giễu cùng trừng phạt.
Thế là, sau khi trầm ngâm mấy tức, Uyên Tuyền đành thở dài một hơi, nói:
- Xích Lưu, giao cho ngươi phụ trách đuổi đám người này.
Người tên là Xích Lưu chính là người trước đây từng mở miệng yêu cầu cho phép hắn dẫn đội đuổi theo, lúc này nghe Uyên Tuyền nói vậy, lập tức nhẹ nhàng nói:
- Đội trưởng cứ yên tâm, ta ắt giết sạch bọn hắn.
Uyên Tuyền lại lắc đầu nói:
- Nhưng ngươi không thể đi một mình.
Nói xong, Uyên Tuyền phất tay, hai vị cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
- Bọn họ sẽ hỗ trợ ngươi. – Uyên Tuyền nói.
Xích Lưu thấy vậy, sắc mặt có chút khó coi, bên kia chỉ có một con Thánh Thú bát phẩm là mạnh nhất, bằng thực lực của hắn đủ để xử lý, Uyên Tuyền còn phái hai tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai đi theo, rõ ràng là vì không tin năng lực của hắn.
Hắn vốn muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt Uyên Tuyền dần lạnh xuống, lập tức ngậm miệng, bất đắc dĩ gật đầu.
Phân xong đội ngũ, Uyên Tuyền không do dự nữa, ánh mắt u lãnh quét qua đội ngũ Chu Nguyên ở xa xa, sau đó trực tiếp quay người, phân ra một nhóm người đi theo mình rời đi.
Động tĩnh phía sau cũng bị Chu Nguyên phát hiện.
- Còn thừa lại ba tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai…
Mặc dù đối phương chia binh là tin tốt đối với Chu Nguyên, nhưng đội ngũ truy đuổi còn tới ba tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai, cũng vượt quá dự kiến của Chu Nguyên.
Nếu bên mình còn tiếp tục trốn, vậy mảnh chiến khu này sẽ bị Uyên Tuyền chiếm cứ.
Ánh mắt Chu Nguyên lấp lóe, dần có hung quang hiện lên.
- Mọi người…
Ánh mắt hắn nhìn qua chung quanh, thanh âm truyền vào trong tai từng người.
- Kết cục là muốn ăn được thịt, hay tay không mà về, đều phụ thuộc vào trận này. Thế nên… đều mang mệnh ra mà chuẩn bị đi!