- Xích Lưu, bọn hắn dừng lại rồi!
Lúc này đội ngũ Thánh tộc đã phân tách, dẫn đầu là Xích Lưu, mà hai tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai còn lại thì đóng vai trò phụ trợ. Mặc dù đội hình mới này kém hơn trước rất nhiều, nhưng đối với đội ngũ của Chu Nguyên, vẫn là khó có thể địch lại.
Cũng chính lúc này, bọn hắn phát hiện đội ngũ phía trước vốn đang chạy như điên đột nhiên có sự biến đổi.
Tốc độ chạy trốn trở nên chậm dần, thậm chí hạ dần từ trên trời xuống, rơi về phía đỉnh một ngọn núi lửa đang phun ra dung nham ở nơi xa.
- Chạy hết nổi rồi à? – Khóe miệng Xích Lưu nổi lên nụ cười dữ tợn, nói.
- Liệu có phải là lừa dối gì đó không? – Một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai khác cẩn thận hỏi.
Xích Lưu bất đắc dĩ nói:
- Đơn giản là nhìn thấy đội ngũ chúng ta chia ra, đội trương Uyên Tuyền rời đi, lực lượng bên ta thì giảm đi nhiều, nên mới định dừng lại liều mạng một lần. Nếu như chúng ta bây giờ vì nghi ngờ có bẫy mà rút lui, thì chẳng phải đúng ý bọn hắn rồi còn gì? Đến lúc đó nếu để bọn chúng trốn thoát, chúng ta biết lấy gì bàn giao với đội trưởng?
Hai tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai kia nghe vậy, cũng ngượng ngùng cười một tiếng, gật gật đầu.
Xích Lưu thấy thế, nhấc tay, toàn bộ đội ngũ cũng chậm lại, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách đội ngũ Chu Nguyên khoảng ngàn trượng, hạ xuống đất.
- Đám chuột kia, lúc này quỳ xuống chịu chết, may ra còn được toàn thây. – Xích Lưu ôm hai tay trước ngực, hờ hững nhìn đám người Chu Nguyên, nói.
Chu Nguyên lại chẳng thèm để ý tới lời nói rác rưởi của kẻ này, chỉ quét mắt nhìn ba tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai, nói khẽ:
- Tên vừa nói chuyện để cho ta xử lý.
- Đừng chủ quan! – Ngải Đoàn Tử lắp bắp nói.
Hiện nay tu vi nguyên khí của Chu Nguyên mới là Nguyên Anh cảnh, tuy rằng thần hồn đã bước vào cảnh giới Du Thần, nhưng lực lượng thần hồn vốn không thường dùng để chiến đấu, đặc biệt bây giờ bây giờ còn phải đối mặt với một vị cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai, chênh lệch giữa hai bên là cực kì khổng lồ.
Thế nên thấy Chu Nguyên trực tiếp lựa chọn kẻ địch cường đại nhất trong đội hình đối phương, không chỉ Ngải Đoàn Tử, mà cả các thành viên khác cũng đều kinh nghi, tâm thần bất định.
- Không cần lo cho hắn, sợ là dù người nơi này đều chết sạch, hắn vẫn còn có thể sống động nhảy nhót như thường! – Triệu Mục Thần đột nhiên lên tiếng, miệng cười lạnh, cảm thấy đám người buồn cười.
Thân là kẻ địch cũ của Chu Nguyên, hắn vô cùng hiểu cái tên này có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn đến mức nào.
Tuy rằng bây giờ tên này vẫn là Nguyên Anh cảnh, nhưng Triệu Mục Thần có thể cảm giác được, Chu Nguyên đang giấu dốt, hơn nữa ba động trên người hắn không phải là Nguyên Anh cảnh bình thường có thể so sánh được.
Điều này khiến cho hắn không khỏi hoài nghi, Nguyên Anh của Chu Nguyên đã đạt tới một kích thước cực kì kinh người.
Thôn Thôn ở trên đỉnh đầu Chu Nguyên cũng duỗi ra móng vuốt chỉ hướng một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai khác, cho thấy nó lựa chọn tên này làm đối thủ.
- Còn một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai… - Chu Nguyên nhìn về phía đám người Ngải Đoàn Tử, bên này còn có hai người là Pháp Vực cảnh giới thứ nhất, nhưng sợ hai người còn chưa đủ là đối thủ của cảnh giới thứ hai.
- Ta cùng Tô Ấu Vi, Triệu Mục Thần, có thể liên thủ đối phó với một tên Pháp Vực cảnh giới thứ nhất. – Võ Dao đột nhiên nói.
Vừa nghe lời này, đám người Ngải Đoàn Tử không khỏi kinh ngạc, dù sao ba người Võ Dao mới chỉ là Nguyên Anh cảnh, mặc dù bọn hắn từng có chiến tích chém giết Ngụy Pháp Vực, nhưng phải biết Ngụy Pháp Vực cùng Pháp Vực là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, bây giờ ba người lại nói có thể liên thủ đối phó một tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ nhất, vậy quả là không đơn giản.
Chu Nguyên cũng không hoài nghi thực lực của bọn hắn, cười một tiếng, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn lại nhìn về phía Ngải Đoàn Tử cùng hai tên cường giả Pháp Vực khác, nói:
- Ba người có thể liên thủ chống lại tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai cuối cùng không? Chúng ta cần thêm thời gian, chuyện này rất quan trọng.
Mặc kệ là Chu Nguyên, hay Thôn Thôn, sợ rằng phải đối đầu với một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai đã là cực hạn, nếu lúc này lại có một tên cảnh giới thứ hai khác gia nhập, vậy sẽ vô cùng phiền phức.
Ba người Ngải Đoàn Tử thấy vẻ mặt trịnh trọng của Chu Nguyên, cũng hiểu sự quan trọng của chuyện này, liền nghiêm nghị gật đầu.
Với thực lực của ba người mà muốn đối phó với Pháp Vực cảnh giới thứ hai là rất nguy hiểm, nhưng ngay cả Chu Nguyên cũng dám độc thân chiến đấu, vậy bọn họ cũng không có lý do lùi bước.
- Yên tâm đi, trừ phi ba người chúng ta chết hết, bằng không quyết sẽ không để bọn hắn gây phiền nhiễu tới hai người. – Một tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ nhất kiên quyết nói.
Chu Nguyên giật giật bờ môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm, bất cứ ai tiến vào bí cảnh Thạch Long này đều phải chuẩn bị tinh thần chiến tử.
- Chuẩn bị xong chưa? Muốn chơi như thế nào? Chúng ta đuổi theo hơn nửa ngày trời rồi, đến lúc này cũng phải tiếp đãi sao cho tận hứng chứ?
Đang lúc mọi người phân phối kẻ địch, âm thanh trêu tức của Xích Lưu vang lên.
Hắn khoanh tay trước ngực, hăng hái nhìn đám người Chu Nguyên.
Thôn Thôn nhảy lên hư không, thân thể phóng to, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi đã hóa thành một con cự thú kim lân thần bí, uy phong lẫm liệt, răng sắc bén như kiếm, phun ra nuốt vào ánh sáng đen.
Thôn Thôn trực tiếp khóa chặt một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai.
- Quả nhiên là Thánh Thú, nhưng chỉ là mới vào bát phẩm mà thôi. - Tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai kia thấy thế cười nhạt một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, nói:
- Thánh Thú cũng là hàng hiếm, nếu có thể bắt được lấy hết huyết nhục, thì đều là vật đại bổ.
- Thôi được, hôm nay liền đổi món, ăn canh Thánh Thú! – Hắn cười một tiếng, bước ra một bước, xuất hiện trên hư không, đối lập với Thôn Thôn.
Ba vị cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ nhất cũng phá không mà ra, khóa chặt một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai khác.
- Ồ? Muốn dựa vào nhân số để đấu với ta? – Tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai kia thấy thế không khỏi cười một tiếng, mặt lộ vẻ tàn nhẫn.
- Người Chư Thiên đã ngây thơ đến mức này rồi cơ à?
Cùng lúc đó, đội ngũ hai bên đã bộc phát ra nguyên khí, bắt đầu khóa chặt đối thủ.
Mà Xích Lưu thì phát hiện không ai hướng về phía mình, không nhịn được cười một tiếng, xem ra ánh mắt đám người này không mù, biết nơi này không phải chỗ tốt lành gì.
- Đừng cười như thằng ngốc thế, đối thủ của ngươi là ta!
Nhưng đang lúc Xích Lưu cười cợt, một âm thanh bất đắc dĩ đã vang lên.
Xích Lưu giật mình, nhìn về nơi âm thanh phát ra, sau đó liền thấy một thân ảnh trẻ tuổi đứng trên miệng núi lửa, đang nhìn qua hắn với vẻ bất đắc dĩ.
Đây là… một tên Nguyên Anh cảnh? Thần hồn là Du Thần cảnh…
Xích Lưu trầm mặc mấy giây, chợt khuôn mặt trở nên cực kì âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, âm thanh tràn đầy lệ khí vang lên:
- Đồ ch*, ngươi đang nhục nhã ta đấy à?!!