Người dịch: Nguyễn Khiêm
Chỉ có điều trong lòng của Chu Nguyên khó tránh khỏi việc trầm xuống. Lần phục kích lúc trước vốn là muốn tạo thành một chút thương thế cho Uyên Tuyền, nhưng hắn còn đánh giá thấp thực lực của người sau, chín luồng Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang cùng đánh ra lại chỉ vẻn vẹn có thể trảm phá áo giáp màu vàng bên ngoài thân thể của Uyên Tuyền mà thôi.
Uyên Tuyền lắc đầu, nói:
- Vậy sau khi cắn người xong, kết quả của con thỏ kia là gì, ngươi cũng hẳn là biết được chứ?
Nói xong, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.
Uyên Tuyền vung bàn tay lên, cây kích lớn màu vàng óng mãnh liệt bắn lên và quay về, rơi vào trong tay hắn. Sau đó Uyên Tuyền lăng không giẫm một cái.
Có gợn sóng do nguyên khí bộc phát ra. Ngay sau đó, giọng nói hờ hững của Uyên Tuyền đột nhiên vang lên:
- Thánh Chúc Pháp Vực!
Uỳnh!
Vào lúc này, lấy Uyên Tuyền làm tâm điểm, Pháp Vực màu xám trắng đột nhiên hiện ra và nhanh chóng khuếch tán, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả vùng trời đất này.
Chu Nguyên cùng Thôn Thôn đang trốn trong hư không cũng bị Pháp Vực gạt ra. Cảm giác áp bách kinh khủng lan tràn ra từ trong Pháp Vực, làm cho trong ánh mắt của một người cùng một thú hiện lên biểu cảm ngưng trọng.
Trong Pháp Vực, một luồng sáng màu xám trắng hiện lên rồi nhanh chóng tạo thành một ngọn nến to lớn màu xám trắng ở giữa hư không. Trên đầu ngọn nến có một ngọn lửa bốc lên, nó không có màu đỏ hay vàng như các ngọn lửa bình thường khác mà là có màu trắng, khiến cho người ta có cảm giác âm u. Khi ngọn lửa này xuất hiện thì Chu Nguyên có cảm giác thần hồn của mình có chút nhói nhói, hiển nhiên là cảm ứng được nguy hiểm cực lớn.
Ngọn nến to lớn màu xám trắng đứng sừng sững ở giữa Pháp Vực, sáp nến nhỏ xuống, trong nháy mắt biến thành một hải dương màu xám trắng.
Chu Nguyên ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hải dương sáp nến kia, bởi vì hắn mơ hồ nhìn thấy rất nhiều bóng dáng ở chỗ sâu kia.
- Thần hồn đạt đến Du Thần Cảnh thật đúng là có chút nhạy cảm đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Uyên Tuyền mỉm cười, nói. Chợt bàn tay của hắn khẽ nhấc lên, chỉ thấy hải dương sáp nến kia đột nhiên cuốn lên những con sóng lớn cao vạn trượng. Mà lúc này Chu Nguyên cùng Thôn Thôn mới nhìn thấy, ở dưới đáy biển kia đúng là có từng bóng dáng giống như người giống như thú,...
Những cái bóng này bị sáp nến thật dày bao bọc, ánh mắt trống rỗng.
- Đây là sức mạnh của Thánh Chúc Pháp Vực của ta, chỉ cần bị phong ấn ở trong Pháp Vực, thì sẽ trở thành khôi lỗi tượng sáp, từ nay về sau, sinh tử do ta khống chế.
Nhìn qua những bức tượng sáp kia, ánh mắt của Uyên Tuyền có chút nóng bỏng:
- Đây đều là chiến lợi phẩm mà ta đã tích lũy suốt nhiều năm qua. Thế nào? Rất mỹ lệ phải không?
Nói xong, Uyên Tuyền quay đầu, đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên và Thôn Thôn. Nụ cười trên mặt càng khiến cho người ta run sợ thêm.
- Sau hôm nay, các ngươi cũng sẽ trở thành một thành viên trong bộ sưu tập của ta... Có phải cảm thấy đây là một chuyện để cho người ta rất mong đợi hay không?
Sắc mặt của Chu Nguyên hơi khó coi, nếu như là thật sự bị gia hỏa này làm thành tượng sáp, vậy thật sự là một chuyện để cho người ta có cảm giác sống không bằng chết.
Thôn Thôn cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi mắt thú liếc nhìn Chu Nguyên một chút, hiển nhiên là đang nói, tiếp xuống làm sao bây giờ?
Chu Nguyên cau mày. Đối mặt với loại cường địch này, ngay cả hắn đều cảm giác đặc biệt đau đầu, muốn thắng trận chiến đấu này chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.
Mà trong khi một người cùng một thú còn đang tính toán cơ hội thắng của lần chiến đấu này thì Uyên Tuyền kia lại nở nụ cười mỉa mai rồi vung tay áo lên.
Sau một khắc, trong hải dương sáp nến kia, vô số bức tượng sáp đột nhiên chậm rãi chuyển động rồi chúng nhanh chóng tạo thành một đại quân tượng sáp xông ra, đánh thẳng về phía Chu Nguyên và Thôn Thôn.
Cảnh tượng kia, thật là tráng quan tới cực điểm.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt của Chu Nguyên cùng Thôn Thôn lại làm cho cả hai cảm thấy có chút tê cả da đầu.
Thực lực của Uyên Tuyền này đúng là quá đáng sợ rồi!
Dưới đáy biển bằng sáp nến, vô số bức tượng sáp giống như người giống như thú kia giống như là một cơn lũ trào lên. Trong cơ thể của bọn chúng đều có ba động nguyên khí cường hoành phát ra, tuy rằng không mạnh mẽ bằng khi còn sống nhưng chỉ vậy thì cũng không thể khinh thường.
Đại quân tượng sáp phá không bay ra, cuốn theo khí tức sát phạt, đánh thẳng tới Chu Nguyên và Thôn Thôn.
Mà đối mặt với loại trùng sát đại quy mô kia, Chu Nguyên cùng Thôn Thôn cũng không dám thất lễ, cả hai lập tức thôi động nguyên khí, tiến lên nghênh tiếp.
Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, từ chỗ ngòi bút có vô số sợi lông tơ mãnh liệt bắn ra, tựa như là xiềng xích vậy, lọt vào trong đại quân tượng sáp, lông tơ xiềng xích quét ngang giống như là một chiếc cối xay gió vậy, xoắn nát rất nhiều tượng sáp.
- Ăn mòn.
Đồng thời Chu Nguyên chấn động Thiên Nguyên Bút, có vô số sợi lông tơ nhỏ bé đến mức mắt thường không thể thấy được bay xuống, tản vào bốn phía, chui vào trong thân thể của rất nhiều tượng sáp, những sợi lông tơ này hấp thu nguyên khí ở trong cơ thể của bọn chúng. Cuối cùng, chúng giống như là chim bay vào rừng vậy rút về, chui lại vào trong Thiên Nguyên Bút, truyền nguyên khí vừa hấp thu được vào trong cơ thể của Chu Nguyên.
Chuyện này làm cho nguyên khí của Chu Nguyên từ đầu đến cuối duy trì ở trạng thái tràn đầy.
- Ngân Ảnh!
Chỉ có điều cái này hiển nhiên còn chưa đủ, Chu Nguyên lại tiếp tục thi triển một chiêu khác, chỉ thấy Ngân Ảnh trước đây bị Uyên Tuyền đóng vào chỗ sâu trong sa mạc hóa thành một vệt sáng màu bạc mãnh liệt bắn ra, chất lỏng màu bạc trên thân thể nhúc nhích, chữa trị thương tích lúc trước, sau đó cũng trực tiếp sát nhập vào trong đại quân tượng sáp.
Rống!
Tiếng gầm gừ như sấm của Thôn Thôn vang lên, cự trảo vung vẩy, hư không vỡ vụn, vô số tượng sáp bị chém vỡ ra.
Một người, một thú cùng một khôi lỗi tung hoành dưới sự vây giết của đại quân tượng sáp, giống như là núi đá nguy nga đứng sừng sững, không nhúc nhích tí nào.
Mà Uyên Tuyền thì là đứng ở giữa hư không, nhìn qua cảnh tượng bên dưới, lẩm bẩm:
- Đã đi vào Thánh Chúc Pháp Vực này của ta thì cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra.
Uỳnh! Uỳnh!