Người dịch: Nguyễn Khiêm
Vào lúc này, toàn sa mạc tựa như là đều chấn động một cái.
- Còn tưởng rằng ngươi có thể mang đến cho ta một chút cảm xúc vui vẻ nữa chứ. Ai ngờ...
Uyên Tuyền mặt không thay đổi nhìn qua bóng người bị cây kích lớn màu vàng óng xuyên qua kia, có chút thất vọng lắc đầu.
- Thôi được, sớm một chút giải quyết thì cũng có thể tiết kiệm, đỡ lãng phí thời gian.
Hắn xòe bàn tay ra, định thu hồi cây kích lớn màu vàng óng kia.
Chỉ có điều, cũng chính là ở một cái chớp mắt này, con ngươi của hắn chợt có chút co rụt lại. Bởi vì hắn nhìn thấy, toàn thân Chu Nguyên bị cây kích lớn màu vàng óng đóng dưới đáy hố kia đột nhiên biến thành màu bạc. Sau đó, Chu Nguyên màu bạc giơ bàn tay lên, trong một cái chớp mắt tiếp theo, trong tay áo có quầng sáng bảy màu lấp lóe.
Có tiếng kiếm ngân vang lên.
Ông!
Theo sau tiếng kiếm ngân vang lên còn có từng luồng kiếm khí bảy màu.
Trong một cái chớp mắt kia, ánh sáng bảy màu rực rỡ, bao trùm vùng chân trời này. Khí tức sắc bén kia bộc phát ra làm cho người ta có cảm giác ngay cả mây trên chín tầng trời cũng có thể bị nó cắt đứt.
Mà đồng thời hình như có một giọng nói nhỏ vang lên.
- Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang, Cửu Kiếm Quy Tông.
Kiếm khí bảy màu phá không bắn thẳng về phía Uyên Tuyền, một luồng tiếp một luồng, thình lình đã đạt số lượng chín cực hạn của Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang!
Ông!
Tiếng kiếm ngân tràn ngập thiên địa, chín kiếm khí bảy màu phóng lên tận trời, khí tức sắc bén bộc phát trong chốc lát kia tựa như là có thể chém rách thiên khung.
Kiếm khí bảy màu này tự nhiên chính là Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang mà Chu Nguyên tu luyện!
Chỉ có điều, trong dĩ vãng, từ đầu đến cuối, hắn vẫn không có cách nào để làm cho chín luồng kiếm quang đều đồng thời xuất hiện, tự nhiên cũng khó có thể phát huy uy lực của bộ Nguyên thuật này đến mức cực hạn.
Nhưng nhờ vào việc bế quan hai năm, bây giờ, Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang này cuối cùng là có thể hiển lộ sự bất phàm của nó rồi.
Chín luồng kiếm khí bảy màu phá không bay ra. Rồi ở trong không trung, chúng nhanh chóng tương dung, trong lúc mơ hồ tựa như là tạo thành một thanh trường kiếm giống như là làm bằng tinh thạch bảy màu. Ngay khi vừa mới xuất hiện thì thanh trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu kia đã lấy tốc độ nhanh đến mức không có cách nào để tưởng tượng, cuốn theo khí tức sắc bén đến mức không có cách nào để hình dung xuất hiện ở trước mặt Uyên Tuyền rồi hung mãnh đâm xuống.
Đòn phản công lăng lệ đột nhiên xuất hiện làm cho Uyên Tuyền kia cũng hơi bất ngờ, khí tức sắc bén đập vào mặt kia cũng làm cho trong mắt của hắn lần đầu xuất hiện biểu cảm kinh ngạc.
Chưa nói đến uy lực nhưng khí tức sắc bén vô kiên bất tồi tỏa ra từ bộ Nguyên thuật này lại khá kinh người.
Trong ánh mắt của Uyên Tuyền có hào quang lấp lóe, hai bàn tay đột nhiên khép lại, nguyên khí mênh mông hội tụ tới giữa hai lòng bàn tay.
Trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu hung mãnh đâm đến kia thì là vừa vặn bị hai bàn tay đột nhiên khép lại này ngăn chặn, không tiến thêm được nữa.
Hai luồng sức mạnh đang điên cuồng so đấu, trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu chậm rãi tiến lên, mũi kiếm sắc bén cắt hư không, ý đồ xông ra khỏi sự phong tỏa từ hai bàn tay của Uyên Tuyền, xuyên thủng thân thể của người sau.
Nhưng nó chung quy vẫn là coi thường số lượng tinh thể nguyên khí kinh khủng kia của Uyên Tuyền.
Cả hai giằng co, kéo dài tới mười mấy phút, ngay khi mũi kiếm của thanh trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu kia chạm đến áo giáp màu vàng trên người Uyên Tuyền thì một vết nứt nhỏ xíu xuất hiện. Nhưng cùng lúc đó, hai bàn tay của Uyên Tuyền đột nhiên hợp lại, trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu hội tụ toàn bộ thực lực của Chu Nguyên chính là bị hắn trực tiếp ép tới vỡ nát ra.
- Bộ Nguyên thuật này không hề tệ đâu.
- Chỉ có điều, đây chính là đòn phản công mà ngươi hao tổn tâm cơ bộc phát hay sao? Nói thật ra, cái này khiến ta có chút thất vọng đó.
Nhìn qua hóa thành vô số điểm sáng do bảy màu tinh kiếm vỡ nát bay ra từ trong lòng bàn tay, Uyên Tuyền cười nhạt một tiếng.
Chỉ có điều, lời này vừa dứt thì hư không phía sau người hắn bỗng nhiên lặng lẽ vỡ nát ra, một quầng sáng bảy màu đột nhiên mãnh liệt bắn ra, lấy một loại tốc độ kinh người xé rách hư không, bắn thẳng về phía Uyên Tuyền!
Không ngờ lại là một thanh trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu khác!
Biến hóa đột nhiên xuất hiện quá mức bất ngờ khiến cho ngay cả Uyên Tuyền kia đều không có thời gian phản ứng. Thanh trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu sắc bén kia đã chém thẳng lên trên áo giáp màu vàng bên ngoài thân thể của Uyên Tuyền!
Keng!
Tiếng kim loại to rõ vang lên trong hư không.
Không gian ở xung quanh bị kiếm khí sắc bén xoắn nát.
Vào lúc này, sắc mặt của Uyên Tuyền cũng có chút âm trầm. Hắn đấm ra một quyền, nguyên khí mênh mông bạo động. Dưới một quyền này, cả chân trời tựa như đều là sụp đổ, mà trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu kia thì là bị một quyền của hắn trực tiếp đánh cho tan nát.
Uyên Tuyền quay đầu, nhìn qua nơi nào đó trong hư không, chỉ thấy không gian ở nơi đó hơi ba động rồi một bóng người nổi lên.
Chính là Chu Nguyên.
Rồi Uyên Tuyền lại đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên đang bị cây kích lớn màu vàng óng đóng nhập sâu trong lòng đất và đã nhìn thấy Chu Nguyên kia đã hóa thành một bộ khôi lỗi màu bạc.
Hiển nhiên, Chu Nguyên lấy khôi lỗi này hấp dẫn sự chú ý của hắn, mà bản thể của người trước thì là trốn đi, tùy thời tìm kiếm sơ hở để đánh lén hắn.
Trong mắt Uyên Tuyền có sát ý nồng nặc dâng lên. Bởi vì đòn đánh lên bằng trường kiếm bằng tinh thạch bảy màu kia lúc trước của Chu Nguyên cũng không hoàn toàn là không có hiệu quả gì. Vào lúc này, áo giáp màu vàng trên thân thể của hắn đã bắt đầu xuất hiện vết rách, vết rách đang nhanh chóng lan tràn, cuối cùng khiến cho áo giáp triệt để vỡ nát ra, hóa thành vô số điểm sáng bay đầy trời, cảnh tượng ngược lại là vô cùng hoa mỹ.
- Thật không ngờ ngươi lại có thể phá Vạn Lân Kim Giáp Thuật của ta... Xem ra ta thật sự là đánh giá thấp thực lực của con chuột nhỏ nhà ngươi rồi.
Nhìn chằm chằm vào bản thể của Chu Nguyên, Uyên Tuyền trầm giọng nói.
- Con thỏ gấp cũng sẽ cắn người, đúng không?
Chu Nguyên ngược lại là cũng không thèm để ý đến sát ý làm cho người ta rùng mình trong mắt Uyên Tuyền, hắn cười cười, nói.