Người dịch: Nguyễn Khiêm
Con ngươi của Uyên Tuyền co rụt lại rồi hắn chậm rãi, gian nan cúi đầu nhìn xuống.
Lại sau đó, hắn cảm thấy cực kỳ kinh hãi bởi vì hắn nhìn thấy vào lúc này có một vết rách nổi lên ở trước ngực chiến giáp, vết rách kia tựa như là lưỡi đao nóng hổi xẹt qua dầu trơn đã ngưng kết, nhanh chóng kéo dài ra, cuối cùng trực tiếp cắt ngang qua toàn bộ chiến giáp, ngay sau đó, hắn cảm giác thiên địa xoay tròn.
Bởi vì vào lúc này nửa người trên của hắn đã chầm chậm rơi xuống.
Mà Chu Nguyên cùng Thôn Thôn thì là nhìn thấy, lúc này, lấy vết tích do tia sáng kia cắt ra làm giới hạn, thân thể của Uyên Tuyền chậm rãi trượt xuống, một phân thành hai.
Ở phía sau kia, Pháp Vực xám trắng cũng xuất hiện một vết rách, nó nhanh chóng kéo dài khiến cho toàn bộ Pháp Vực bị chia cắt ra tới.
Loại cảm giác này tựa như là có thứ gì đó sắc bén đến mức không có cách nào để chống cự cắt nó ra vậy.
- Làm sao có thể...
Nửa thân trên của Uyên Tuyền trượt xuống, trên khuôn mặt của hắn lại là hiện rõ biểu cảm bất ngờ, không thể tin được. Hắn không có cách nào để tưởng tượng, Thánh Chúc Chiến Giáp mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không thể ngăn cản con thoi màu đỏ hồng dài ba tấc kia.
Tuy rằng con thoi kia có lẽ là Siêu Cấp Thánh Nguyên thuật, nhưng bất kể như thế nào, tu vi nguyên khí của người thôi động nó cũng chỉ vẻn vẹn là Nguyên Anh Cảnh mà thôi.
Hôm nay, trong trận chiến đấu này, từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn là người chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Ở trong mắt hắn thì Chu Nguyên cùng Thôn Thôn kia cũng chỉ là hai con mồi mặc hắn ngược sát mà thôi, đợi đến khi không còn hứng thú chơi nữa thì chỉ cần tát một cái là có thể giải quyết bọn họ.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, ở trước khoảnh khắc cuối cùng này, Chu Nguyên đột nhiên bộc phát sát chiêu lại mạnh mẽ như vậy, khiến chotình hình bị nghịch chuyển theo một cách không thể tưởng tượng nổi.
- Ta không cam tâm! Ta không cam lòng!
Uyên Tuyền rít lên. Hắn thật sự là không cam lòng tới cực điểm. Nếu như sớm biết mọi chuyện sẽ thành thế nà, hắn sẽ tuyệt đối dập tắt dự định biến một người cùng một thú kia thành tượng sáp. Nếu như hắn trực tiếp thi triển thủ đoạn lôi đình đánh chết bọn họ thì Chu Nguyên kia căn bản cũng không có bất cứ cơ hội nào để thi triển ra loại sát chiêu cần ấp ủ trong thời gian dài này!
Giờ khắc này, Uyên Tuyền cảm nhận được cái gì gọi là hối hận! Đáng tiếc trên thế gian này có rất nhiều thuốc lại không có loại này trị được bệnh hối hận!
Mà sau khi tiếng rít của Uyên Tuyền vang lên thì Chu Nguyên cùng Thôn Thôn cũng nhìn thấy vào lúc này, hai phần thân thể kia của đối phương cũng bắt đầu hòa tan. Bởi vì lúc trước khi Đại Nhật Trảm Thánh Toa kia xuyên qua thân thể của Uyên Tuyền, trong đó ẩn chứa nhiệt độ nóng bỏng cùng khí tức hủy diệt nồng đậm cũng đã làm cho toàn bộ sinh cơ trong thân thể của đối phương bốc hơi đi mất.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, khi tiếng rít không cam lòng của Uyên Tuyền còn đang vang vọng, thân thể của hắn cùng với tòa Pháp Vực xám trắng kia đà bị hòa tan hoàn toàn, hóa thành một sợi khói xanh, triệt triệt để để biến mất ở giữa thiên địa.
Nhìn qua cảnh tượng này, Thôn Thôn mở miệng rộng ra, trong lúc nhất thời biểu cảm trong đôi mắt thú cũng có chút ngốc trệ.
Nó c không thể nào tiếp thu được biến hóa trước và sau kia.
- Kẻ này bị ngươi giết chết rồi sao?
Thôn Thôn mờ mịt nhìn về phía Chu Nguyên. Lúc trước, khi Chu Nguyên thi triển con thoi màu đỏ hồng kia, chỉ có người bị khóa chặt mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ ẩn chứa trong đó, cho nên ngay cả Thôn Thôn cũng không biết được con thoi màu đỏ hồng kia mạnh mẽ đến mức nào.
Nó chỉ là cảm giác cục diện này chuyển biến quá nhanh, nhanh đến mức có chút khó mà tiếp nhận.
Nhìn qua Pháp Vực đang tiêu tán kia, Chu Nguyên khẽ run lên, chợt hắn vẫy bàn tay một cái, trong hư không có bốn vệt sáng bay đến, cuối cùng chui vào giữa mi tâm hắn.
Bốn vệt sáng đó chính là Tứ Thánh Văn kia.
Khác với Thôn Thôn, Chu Nguyên ngược lại là tương đối dễ dàng tiếp nhận kết quả này. Tuy rằng thực lực của Uyên Tuyền này rất mạnh mẽ, nhưng cũng đừng coi thường sức mạnh của Tứ Thánh Văn. Lúc trước, khi Tứ Thánh Văn quay trở về, Chu Nguyên có thể phát giác được thánh quang trong đó có chỗ yếu bớt.
Hiển nhiên lần này thôi động Đại Nhật Trảm Thánh Toa cũng đã tạo thành một chút hao tổn đối với Tứ Thánh Văn.
Nếu như bản thân đã trả một cái giá lớn như vậy mà còn không thể giải quyết Uyên Tuyền này thì Chu Nguyên mới có thể thật cảm giác được khó có thể tin. Dù sao tuy rằng thực lực của gia hỏa này mạnh mẽ nhưng ở trong tình báo Chư Thiên tìm hiểu được thì đối phương cũng chỉ đứng hàng Top 10. Trong Thánh tộc, ở trước đối phương còn có không ít cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh càng mạnh hơn.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, hắn có thể cảm giác được thần hồn trong mi tâm hơi ảm đạm, Nguyên Anh trong Thần Phủ cũng không còn sáng chói như dĩ vãng nữa.
- Những chuyện khác giao cho ngươi.
Chu Nguyên nhắc nhở một tiếng với Thôn Thôn, sau đó là không nhịn được mà mệt mỏi ngồi xếp bằng xuống dưới, hai mắt nhắm nghiền, phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí, bổ sung cho sự hao tổn trong lần đại chiến này.
Nhìn thấy tư thái này của Chu Nguyên, Thôn Thôn đã hiểu bản thân hắn đã đến mức dầu hết đèn tắt. Vào lúc này, nó phun ra một luồng sáng màu đen bao phủ Chu Nguyên lại, sau đó đạp nát hư không mãnh liệt bắn ra.
Bây giờ, Uyên Tuyền đã chết, đội ngũ này của Thánh tộc đã không còn bất kỳ uy hiếp gì nữa. Tiếp theo chỉ cần càn quét hết những kẻ còn sót lại là chiến khu này sẽ triệt để rơi vào trong tay của bọn họ.
Thực lực của hai bên trong trận chiến đấu này vốn không ở cùng một cấp độ nhưng cuối cùng lại là bọn họ lấy yếu thắng mạnh, trở thành người thắng cuối cùng.
Lần này, cho dù là những Thánh Giả của Chư Thiên kia trông thấy thì e rằng cũng không tìm ra được chút lỗi lầm nào.
Ngay khi Uyên Tuyền vừa chết thì trận chiến tranh giành điểm cắm cột mốc ở chiến khu thứ 77 này cơ bản là đã có kết quả.
Mà kết quả kia không thể nghi ngờ là nằm ngoài sự dự liệu của mọi người.