Người dịch: Nguyễn Khiêm
Ai cũng không nghĩ tới Kim Giáp Uyên Tuyền có danh khí không thấp ở trong Thánh tộc này vậy mà lại ngỏm ở đây. Nguyên bản lấy thực lực tổng hợp của đội ngũ này của bọn họ, ngay cả muốn đi tranh đoạt những chiến khu đứng đầu kia cũng xem như là có phần thắng không nhỏ.
Đáng tiếc, hắn lại lật thuyền trong mương.
Sau khi Thôn Thôn đánh nát Pháp Vực, giết ra ngoài, truyền tin tức Uyên Tuyền chết đi thì những cường giả của Thánh tộc kia đều tỏ ra vô cùng kinh hãi, sĩ khí cơ hồ là sụp đổ trong nháy mắt, chiến ý hoàn toàn không có.
Thế là khi Thôn Thôn đạp không gào thét lao đến thì đội ngũ của Thánh tộc đều tan tác, sau đó những kẻ còn lại bắt đầu bỏ chạy thục mạng.
Mà nhìn qua cảnh tượng này, mấy người Ngải Đoàn Tử, Võ Dao, Tô Ấu Vi, Triệu Mục Thần thì là có chút hoảng hốt. Lúc trước, khi đang khổ cực chiến đấu với đối phương, trong nội tâm của bọn họ cũng tràn ngập lo lắng, bởi vì bọn họ cũng biết rõ Uyên Tuyền kia cường đại đến mức nào, Pháp Vực Đệ Tam Cảnh đủ để ép chết tất cả mọi người ở đây.
Một khi Chu Nguyên cùng Thôn Thôn không thể chống đỡ được Uyên Tuyền kia, như vậy hôm nay, ở nơi này, bọn họ tất nhiên sẽ bị đối phương giết chóc.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, khi mà trong lòng bọn họ còn đang thấp thỏm, lo âu thì Thôn Thôn lại mang đến một cái tin tức làm rung động lòng người như vậy.
- Uyên Tuyền lại bị giết, làm sao có thể chứ...
Ngải Đoàn Tử xóa đi vết máu trên gương mặt, kinh ngạc lên tiếng.
Đây chính là cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh đỉnh cao đó! Chu Nguyên cùng Thôn Thôn, một người chỉ là Nguyên Anh Cảnh, một thú mới vào bát phẩm, theo suy luận bình thường thì chiến lực của hai bên hẳn là cũng không ở trên một cái cấp bậc... Cho dù Chu Nguyên dĩ vãng có vô số chiến tích vượt cấp đấu thắng, nhưng người nào dám nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra với Uyên Tuyền cơ chứ?
Bởi vì thực lực của đối phương cũng không yếu.
Ngay cả trong Thánh tộc, ở trong hàng ngũ Pháp Vực Đệ Tam Cảnh, Uyên Tuyền kia cũng không phải là tiểu nhân vật đâu!
- Điện hạ có tiềm lực vô địch.
Tô Ấu Vi thoải mái cười, nói. Vào lúc này, trên gương mặt thanh lệ trắng nõn kia cũng sáng lên. Nếu như người bên ngoài cảm thấy kết quả này rất là không thể tưởng tượng nổi thì nàng lại nhanh chóng tiếp nhận. Bởi vì đối với Chu Nguyên, nàng có sự tín nhiệm gần như mù quáng.
Ở một bên, Triệu Mục Thần bĩu môi khinh thường, hắn không thích nhất chính là dáng vẻ của người hâm mộ không não này của Tô Ấu Vi đối với Chu Nguyên, giống như phản xạ có điều kiện liền muốn phản đối. Chỉ có điều khi hắn vừa nghĩ tới cái chết của Uyên Tuyền kia thì lời nói trong miệng lại khó mà phun ra ngoài.
Hắn cũng được tính là thiên kiêu, cho nên mới hiểu hơn độ khó trong chuyện này. Một khi chiến tích lần này của Chu Nguyên được truyền đi, tất nhiên sẽ làm cho Chư Thiên đều xôn xao.
Dù sao lần này kẻ mà hắn chém giết cũng không phải là con chó, con mèo nhỏ gì, mà là một vị cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh hàng thật giá thật, đây là cấp độ tới gần Thánh Giả nhất.
- Hỗn đản này càng ngày càng biến thái.
Cuối cùng, Triệu Mục Thần chỉ có thể kêu lên một tiếng đau đớn. Rõ ràng là lúc trước trên đại hội giao lưu giữa Cửu Vực, Chu Nguyên này còn phải dốc hết toàn lực liều mạng mới có thể thắng hiểm hắn, nhưng hôm nay, chênh lệch của hai bên đã bắt đầu kéo ra.
Chỉ có điều Triệu Mục Thần lại chưa có bởi vậy mà sinh ra tâm tình tuyệt vọng, chán chường, ngược lại ánh mắt sáng rực lên, trong miệng lẩm bẩm:
- Ta sẽ không nhận thua. Bây giờ Chư Thiên cùng Thánh tộc ma sát càng ngày càng nhiều, đây tất nhiên là trận chiến ngàn vạn năm không có, trong đó tự có đại cơ duyên sinh ra. Nếu như có thể bắt được, Triệu Mục Thần ta cũng sẽ có tư cách nhòm ngó cảnh giới Thánh Giả kia, đến lúc đó tự nhiên sẽ không sợ hắn nữa!
Võ Dao quay đầu, mắt phượng nhìn qua chỗ Pháp Vực tiêu tán kia. Trước đó, nơi này có Pháp Vực bao phủ, bọn họ không thể nhận ra trận chiến ở trong đó đã bạo phát đến loại cấp bậc nào, nhưng có thể tưởng tượng ra được, tất nhiên là cực kỳ thảm liệt.
Trong hai đội ngũ có rất nhiều người còn đang chiến đấu nhưng tất cả đều hiểu trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Uyên Tuyền mới là trọng yếu nhất.
Bất luận ai bại thì đều sẽ mang đến kết quả trí mạng cho đội ngũ bên đó.
Chu Nguyên hẳn là cũng minh bạch trách nhiệm mà hắn gánh chịu, nhưng hắn cuối cùng vẫn như cũ là khiêng lên được. Người kia có được sự cứng cỏi vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Mà loại tâm tính cứng cỏi này có lẽ chính là bắt đầu bồi dưỡng ra được từ năm đó, khi Thánh Long Chi Khí trong cơ thể đối phương bị phụ hoàng của nàng rút ra.
- Phụ hoàng, mặc dù ngươi làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng có lẽ cũng ở trong lúc vô tình sáng tạo ra một vị Thánh Long chân chính... Nói đến, cũng thật buồn cười.
Đôi mắt phượng của Võ Dao cụp xuống, trong ánh mắt có cảm xúc phức tạp hiển hiện.
...
Bên ngoài Thạch Long bí cảnh, chỗ các vị Thánh Giả của Chư Thiên đang tụ tập.
Mà lúc này các vị Thánh Giả có chút an tĩnh. Biểu cảm trong ánh mắt của bọn họ đều có chút kinh ngạc khi nhìn qua một chỗ màn sáng, bởi vì hình ảnh trong màn sáng kia chính là cảnh tượng Chu Nguyên chém giết Uyên Tuyền kia.
- Một chiêu thật là mạnh.
Một tiếng cười thể hiện sự tán thưởng vang lên, phá vỡ an tĩnh.
Các vị Thánh Giả nhìn lại, chỉ thấy Kim La Cổ Tôn đang mỉm cười, gật gật đầu.
- Trên con thoi màu đỏ hồng này, ta cảm ứng được ba động khá quen thuộc, hình như là có nguồn gốc từ Thương Huyền Thiên thì phải... Vị kia của Thương Huyền Thiên quả thật là tuyệt thế thien kiêu, đáng tiếc ....
Kim La Cổ Tôn chậm rãi nói.
Nghe Kim La Cổ Tôn nhắc đến Thương Huyền Thiên, biểu cảm trên mặt của các vị Thánh Giả đều khẽ động. Ở trong Chư Thiên, xếp hạng của Thương Huyền Thiên luôn ở cuối cùng, thực lực cũng yếu nhất, số lượng Thánh Giả ở trong đó cũng ít nhất. Chỉ có điều, trong đó cũng không phải là không có cường giả, người nổi danh nhất tự nhiên phải kể đến vị Thương Huyền lão tổ kia.
Nhắc đến vị Thương Huyền lão tổ này, những Thánh Giả ở đây đều tỏ ra kính nể.