Người dịch: Nguyễn Khiêm
Tuy rằng số lượng Thánh Giả có xuất thân từ Thương Huyền Thiên là ít nhất, nhưng lại cũng không phải là chỉ có một mình Thương Huyền lão tổ. Chỉ có điều, trong dĩ vãng, những Thánh Giả kia cuối cùng đều lựa chọn thoát ly Thương Huyền Thiên. Đây cũng không phải là do bọn họ quên gốc, mà là hành động có chút bất đắc dĩ.
Ở thời kỳ Viễn Cổ kia, Thương Huyền Thiên là một trong những chiến trường chính, cho nên đã bị Thánh tộc ăn mòn nghiêm trọng, trong đó có ẩn chứa rất nhiều tai họa ngầm. Loại tai họa ngầm này không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với người từ Pháp Vực Cảnh trở xuống, nhưng nếu như là Thánh Giả thì sẽ nhận ảnh hưởng và bị ăn mòn, khiến cho tu vi của bản thân tinh tiến chậm chạp.
Mà những Thánh Giả của Thương Huyền Thiên trong dĩ vãng kia vì tránh bị liên lụy, chỉ có thể lựa chọn rời khỏi Thương Huyền Thiên.
Nhưng chuyện như thế diễn ra cũng tạo thành một ảnh hưởng khác đến Thương Huyền Thiên. Cũng bởi vì không có Thánh Giả tọa trấn cho nên ở trong tòa Thiên Vực này, mức độ ảnh hưởng của Thánh tộc càng ngày càng nghiêm trọng. Ở thời kỳ Viễn Cổ kia, Thánh tộc thậm chí có thể dẫn lôi kiếp giáng lâm, trực tiếp hủy diệt những tông môn, thế lực bất kính với Thánh tộc, xem sinh linh trong Thương Huyền Thiên như chó rơm.
Khi đó, toàn bộ Thương Huyền Thiên đều gần như là đã bị Thánh tộc khống chế, mà bốn Thiên khác thì bị Thánh tộc kiềm chế, cho nên cũng khó mà cử người đến viện trợ được.
Mà cũng chính là ở loại thời khắc nguy nan này, Thương Huyền lão tổ đột phá Thánh Giả. ông cũng không lựa chọn rời khỏi Thương Huyền Thiên mà ở lại thành lập Thương Huyền Tông, đối kháng Thánh tộc, đồng thời thu được Thương Huyền Thánh Ấn tán thành, tấn thăng là Thiên Chủ Thương Huyền Thiên. Nhờ đó mới khiến Thương Huyền Thiên có thể thoát ly khỏi sự khống chế của Thánh tộc.
Chỉ có điều Thương Huyền lão tổ cũng vì chuyện này mà phải trả một cái giá lớn, cuối cùng thậm chí... Thánh vẫn.
Cho nên khi nhắc đến Thương Huyền lão tổ, sắc mặt của các vị Thánh Giả ở đây đều trở nên nghiêm túc, bởi vì tất cả bọn họ đều kính nể với sự lựa chọn này của Thương Huyền lão tổ.
Kim La Cổ Tôn nhìn qua bóng người tuổi trẻ trong màn sáng kia, sau đó cười một tiếng, nói với Thương Uyên:
- Thương Uyên, đệ tử này của ngươi có lẽ sẽ là vị Thánh Giả đầu tiên của Thương Huyền Thiên sau khi Thương Huyền lão tổ vẫn lạc.
Các vị Thánh Giả cũng có chút cảm thán, nếu như Chu Nguyên thật có thể nhập thánh, vậy thì một mạch này của Thương Uyên chẳng phải là nhất mạch tam Thánh rồi hay sao? Đây quả thật là chuyện trước nay chưa từng gặp.
Nghe được lời nói của Kim La Cổ Tôn, trên khuôn mặt già nua của Thương Uyên cũng có nụ cười vui mừng hiển hiện. Sau đó, ông liếc mắt nhìn qua Lục Liễu ở một bên. Vào lúc này, trên mặt của người sau vẫn không có biểu tình gì, con mắt cũng chưa từng nhìn về phía chỗ màn ánh sáng của Chu Nguyên kia, tựa như là một người mù vậy.
Thương Uyên lại không có ý định dễ dàng buông tha hắn như vậy, ông cười nhạt nói:
- Lục Liễu Thánh Giả, biểu hiện của Chu Nguyên còn có thể vào mắt ông chứ?
Nghe thấy câu nói này của Thương Uyên, khóe mắt của Lục Liễu khẽ giật giật. Ông ta làm sao có thể không nghe ra ý tứ ẩn trong ngôn ngữ của Thương Uyên, chỉ có điều chiến tích lần này của Chu Nguyên quá chói mắt, ngay cả Kim La Cổ Tôn đều tán thưởng, cho dù trong lòng của ông ta cảm thấy không thoải mái thì cũng khó có thể đi ngược lại với mọi người mà chỉ trích Chu Nguyên được. Cho nên cuối cùng, ông ta chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu rồi nói:
- Đúng là không tệ! Chỉ có điều đây hẳn là cũng đến mức cực hạn của Chu Nguyên rồi. Việc tranh đoạt phía sau vẫn là phải xem mấy người đứng đầu kia.
Nhìn thấy lão già này hiện tại cũng còn mạnh miệng cứng rắn, Thương Uyên cũng chỉ có thể mỉm cười, không tranh luận tiếp nữa.
Mà thái độ này của ông thì lại càng làm cho Lục Liễu cảm thấy tức giận hơn nhưng vì thể diện nên cũng chỉ có thể kêu lên một tiếng đau đớn ở trong lòng.
- Lão già, ngươi đắc ý con khỉ gì? Đánh một Pháp Vực Đệ Tam Cảnh nằm trong Top 10 đã khó nhọc như vậy rồi. Việc tranh đoạt sau cùng kia còn không phải là chỉ có thể nhờ vào Bắc Diễn ra tay hay sao?
Khi Chu Nguyên mở mắt ra thì trạng thái của bản thân hắn đã khôi phục hoàn toàn và lúc này cũng đã là ba ngày sau.
Đập vào mắt chính là sa mạc đầy cát vàng, mấy hố to do trận chiến kịch liệt lúc trước lưu lại đã bị gió cát lấp hơn phân nửa, từ xa nhìn lại thì giống như là một hồ lớn màu vàng.
Chu Nguyên cảm ứng tình huống của bản thân, Nguyên Anh trong Thần Phủ lại lần nữa sáng lấp lánh, tiêu hao lúc trước xem như triệt để bù đắp lại. Chỉ có điều quả cầu ánh sáng do Tứ Thánh Văn tạo thành trong Thần Phủ kia thì vẫn còn ảm đạm, hiển nhiên nguyên khí đã khôi phục nhưng thánh văn này muốn chữa trị lại là cần hao tổn không ít thời gian.
Chu Nguyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, thầm than không còn cách nào khác, muốn vượt cấp chém giết một vị Pháp Vực Đệ Tam Cảnh thật không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu như hắn không trả giá đắt, căn bản cũng không có khả năng làm được.
- Thực lực còn chưa đủ mạnh.
Chu Nguyên lẩm bẩm nói. Trong lần tham chiến ở Thạch Long Bí Cảnh này, trong những cường giả Pháp Vực Cảnh của Thánh tộc kia, thực lực của Uyên Tuyền cũng chỉ có thể xâm nhập Top 10. Hiển nhiên, ở trong Thạch Long Bí Cảnh này tất nhiên còn có tồn tại mạnh hơn hắn rất nhiều. Mà Chu Nguyên chém giết Uyên Tuyền đã gian nan như vậy rồi, nếu quả thật gặp phải mấy người còn mạnh hơn người sau, Chu Nguyên cảm giác ngay cả khi bộc lộ hết tất cả các lá bài tẩy thì hắn cũng khó mà chống lại.
Nói cho cùng, vẫn là tu vi Nguyên Anh Cảnh này quá kéo chân.
Cho dù Nguyên Anh của hắn đã cao đến chín tấc bảy, nhưng chung quy lại thì vẫn chỉ là Nguyên Anh.
Mà bây giờ tuy rằng đội ngũ của hắn đã chiếm lĩnh được chiến khu 77 nhưng tranh đấu lại còn chưa kết thúc. Dựa theo kế hoạch của các vị Thánh Giả thì hai bên tham chiến phải không ngừng tiến lên, thẳng đến vị trí trọng yếu nhất của Thạch Long Bí Cảnh này, cũng chính là chỗ đầu rồng.