Người dịch: Nguyễn Khiêm
Tổ Long Hồn Tủy vừa vào trong cơ thể, Chu Nguyên chính là cảm giác được nguyên khí ở trong cơ thể của mình hơi không khống chế được, chỉ thấy nguyên khí nhao nhao tránh đi Tổ Long Hồn Tủy, tựa như là đang e sợ cái gì vậy.
Biến cố như vậy làm cho Chu Nguyên cảm thấy có chút đau đầu, nguyên khí cũng không dám hòa vào Tổ Long Hồn Tủy vậy thì hắn còn luyện hóa như thế nào?
Nhìn qua Tổ Long Hồn Tủy đang chạy tán loạntrong kinh mạch ở trong cơ thể của mình, Chu Nguyên trầm ngâm một lát rồi bắt đầu dẫn đạo, cuối cùng trực tiếp đưa nó vào trong Thần Phủ.
Tổ Long Hồn Tủy vừa tiến vào trong thì Thần Phủ cũng lập tức chấn động, ẩn ẩn có tiếng long ngâm cổ lão quanh quẩn ở trong đó.
Mà Nguyên Anh ngồi xếp bằng ở khu vực trung ương của Thần Phủ kia thì là mở to mắt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào giọt Tổ Long Hồn Tủy kia. Sau đó, nó nhanh chóng hiện ra, một tay bắt lấy Tổ Long Hồn Tủy rồi há miệng nuốt vào.
Trong nháy mắt đó, có ngàn vạn tia sáng từ trong cơ thể của nó mãnh liệt bắn ra, toàn bộ thân hình của Nguyên Anh đều biến thành một dạng vật chất tựa như là ngọc thạch vậy.
Có một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng ấp ủ ở trong Nguyên Anh, giống như muốn bộc phát xé nát toàn bộ Nguyên Anh vậy.
Đối mặt với cảnh tượng này, người bình thường sợ là sẽ cảm thấy cực kỳ sợ hãi rồi từ bỏ. Nhưng Chu Nguyên lại chưa kinh hoảng, dù sao lúc trước, thông qua hai năm bế quan, hắn cũng coi là có chút quen thuộc đối với tàn hồn của Tổ Long.
Nguyên Anh của hắn ngã ngồi, nhanh chóng vận chuyển Tổ Long Kinh. Ở trong Thần Phủ, vô số viên tinh thể nguyên khí toả ra ánh sáng chói lọi, chiếu rọi xuống tới.
Chu Nguyên lấy Nguyên Anh chi thể vây khốn Tổ Long Hồn Tủy, lại lấy Tổ Long Kinh trấn áp, luyện hóa. Đây là kinh nghiệm đối phó tàn hồn của Tổ Long mà Chu Nguyên có được thông qua hai năm bế quan kia.
Thông qua chương trình này, hiệu quả hiện ra cũng đích thật là cực kỳ rõ rệt. Mặc dù Tổ Long Hồn Tủy ở trong cơ thể của Nguyên Anh vẫn còn đang xao động, nhưng mà tần suất lại đang dần yếu bớt. Hơn nữa, khi Tổ Long Kinh vận chuyển thì cũng bắt đầu có từng tia sức mạnh thần diệu từ trong Tổ Long Hồn Tủy tiết lộ ra ngoài, cuối cùng bị Nguyên Anh hấp thu.
Thế là sau khi Nguyên Anh hấp thu những tia sức mạnh này, Chu Nguyên cảm giác được trái tim của mình đập thình thịch. Chiều cao của Nguyên Anh dừng lại đã lâu vậy mà bắt đầu có dấu hiệu nhích dần lên.
...
Mà khi Chu Nguyên tìm tới một giọt Tổ Long Hồn Tủy ở dưới đáy biển thì ở bên ngoài Thạch Long Bí Cảnh, các vị Thánh Giả của Chư Thiên cũng nhìn rõ đến cảnh tượng này.
- Chu Nguyên này có vận khí cũng không tệ, lại có thể tìm tới một giọt Tổ Long Hồn Tủy nhỏ ở trong chiến khu vòng ngoài này.
Có Thánh Giả kinh ngạc nói.
Theo lẽ bình thường thì loại Tổ Long Hồn Tủy này cần một chỗ tàn hồn của Tổ Long đặc biệt nồng đậm, mà chiến khu 77 này thì lại ở khá xa trung tâm nên mức độ nồng đậm cũng chỉ đạt tầm trung bình, có thể dựng dục ra một giọt đúng là cần có vận khí tốt.
Lục Liễu mặt không chút thay đổi nói:
- Tổ Long Hồn Tủy chính là phần khen thưởng cuối cùng. Chu Nguyên này hẳn là nên đợi đến lần này đại thắng, luận công phân phối. Hiện tại hắn một mình chiếm cứ, chỉ sợ không phù hợp quy củ đâu?
Đối với Chu Nguyên, bởi vì ân oán lúc trước, hắn tự nhiên là có chút không vừa mắt, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là không hợp với Thương Uyên. Tuy rằng bây giờ, tình thế cực kỳ nghiêm trọng, trong trận chiến này Thánh tộc vẫn chiếm ưu thế, nhưng nơi có người, nội đấu tranh chấp chính là không tránh khỏi.
Hiện tại, trong trận tranh đấu trong Thạch Long Bí Cảnh này, Lục Liễu đương nhiên là muốn đệ tử Từ Bắc Diễn của hắn trở thành người chói mắt nhất kia, bởi vì đây cũng là cơ duyên tốt trước nhập thánh.
Tuy rằng Chu Nguyên này nhìn qua chỉ có tu vi là Nguyên Anh Cảnh, nhưng thân là Thánh Giả, nhãn lực của Lục Liễu cũng không bình thường, ông ta thấy Chu Nguyên này chính là một quái thai. Chỉ là Nguyên Anh Cảnh mà lại có được số lượng tinh thể nguyên khí có thể so với Pháp Vực Cảnh, điều này chứng tỏ Nguyên Anh của đối phương có phẩm chất cực cao. Ông ta có cảm giác nếu như tùy ý để tiểu tử này phát triển tiếp, rất có thể sẽ tạo thành uy hiếp đối với Từ Bắc Diễn.
Nghe được lời của Lục Liễu, Thương Uyên bĩu môi, thản nhiên nói:
- Lúc trước, Kim La Cổ Tôn cũng đã nói, hết thảy mọi thứ đoạt được trong Thạch Long Bí Cảnh đều là cơ duyên của bản thân. Lục Liễu ngươi hung hăng càn quấy như vậy ngược lại là còn làm mất mặt Thánh Giả chúng ta.
Lục Liễu nhíu mày, nói:
- Tổ Long Hồn Tủy cũng không phải là thứ mà Nguyên Anh Cảnh có thể tuỳ tiện luyện hóa. Cho dù Pháp Vực Cảnh muốn luyện hóa thì còn phải cần Thánh Giả ra tay giúp đỡ mới được. Đệ tử này của ngươi thật sự là quá tham lam rồi. Chẳng lẽ hắn không sợ trực tiếp bị Hồn Tủy phản phệ hay sao?
- Bản tọa nói như vậy, cũng là muốn tốt hắn.
Hắn nói giống như là đang nghĩ cho Chu Nguyên vậy.
Những Thánh Giả khác cũng khẽ gật đầu. Tổ Long Hồn Tủy chính là thứ do tàn hồn của Tổ Long ngưng luyện biến thành, ngay cả cường giả Pháp Vực Cảnh đều rất khó trực tiếp luyện hóa sức mạnh thần dị ẩn chứa ở trong đó, mà Chu Nguyên chỉ có tu vi là Nguyên Anh Cảnh mà thôi, cưỡng ép hấp thu ngược lại là mất nhiều hơn được.
Thương Uyên cười một tiếng, chậm rãi nói:
- Chuyện này không nhọc Lục Liễu Đại Tôn phải phí tâm.
Lục Liễu cười lạnh một tiếng. Vốn ông ta còn muốn nói cái gì nhưng lại là nghe được các vị Thánh Giả ở chung quanh phát ra tiếng hô lên kinh hãi, lúc này đưa mắt nhìn qua và con ngươi chính là không nhịn được co rụt lại.
Bởi vì bọn họ đều cảm ứng được giọt Tổ Long Hồn Tủy mà Chu Nguyên nuốt vào kia vậy mà đã bắt đầu bị hắn luyện hóa hấp thu...
Sau khi nhận ra điều này, hai mắt già nua của Lục Liễu hơi híp lại, Chu Nguyên này... Quả nhiên là một quái vật.
Chỉ dựa vào bản thân mà có thể luyện hóa Tổ Long Hồn Tủy, đây là chuyện khó khăn đến mức nào, ngay cả Từ Bắc Diễn đều không làm được... Chỉ có điều cũng may là thực lực của tiểu tử này chung quy vẫn còn yếu, so sánh với Từ Bắc Diễn thì vẫn có chênh lệch rất lớn.