Người dịch: Nguyễn Khiêm
Chu Nguyên đợi đến mọi người bình ổn cảm xúc, sắc mặt ngưng trọng chậm rãi mở miệng.
Nghe thấy lời nói này của Chu Nguyên, sự hưng phấn trên mặt của mọi người cũng dần thu liễm, thay vào đó là sự do dự cùng lo lắng.
Chiến khu đầu rồng hội tụ tất cả lực lượng của hai bên, nơi đó không thể nghi ngờ sẽ biến thành một chiến trường máu tanh, một cái cối xay thịt. Ở nơi đó, không người nào dám nói có thể bảo hộ sự an toàn của chính mình, tương phản nếu như là lưu lại ở chiến khu vòng ngoài thì là có thể giữ được an ổn. Dù sao nói thế nào thì hiện tại mọi người cũng đều có thu hoạch rồi.
- Tầm quan trọng của trận tranh đấu trong Thạch Long Bí Cảnh này là như thế nào? Hẳn là chư vị đều hiểu. Trong những năm này, ma sát giữa Thánh tộc cùng Chư Thiên tăng lên, Thánh Thần của Thánh tộc sắp thức tỉnh, trận đại chiến diệt giới thứ hai là điều không thể tránh được. Nếu như là trận tranh đấu trong Thạch Long Bí Cảnh thất bại, tình thế của Chư Thiên chúng ta sẽ càng thêm xấu. Về sau, khi chiến tranh mở ra, chúng ta sẽ tự mình nếm trải quả đắng vì thất bại trong Thạch Long Bí Cảnh này.
- Cho nên bất luận như thế nào, chúng ta đều phải đi đến chiến khu đầu rồng kia.
Ánh mắt của Chu Nguyên nhìn chung quanh, giọng nói trầm thấp mà kiên định.
- Chỉ có điều, ta cũng sẽ không miễn cưỡng bắt tất cả mọi người phải tuân theo. Nếu như có người thật sự không muốn đi, có thể dừng lại nơi này, chờ đợi trận chiến kết thúc.
Vừa nói dứt lời, Chu Nguyên cũng không có nói thêm gì nữa mà trực tiếp dẫn đầu quay người đạp không bay đi.
Theo cái lợi mà tránh cái hại là bản tính của con người, không phải tất cả mọi người đều có dũng khí đối mặt với nguy hiểm, cho nên Chu Nguyên cũng không có ý định ép buộc bọn họ. Lựa chọn như thế nào đều là quyết định của riêng bản thân mình.
Triệu Mục Thần nhìn qua bóng lưng của Chu Nguyên, cười lạnh một tiếng, nói:
- Gia hỏa này cố ý mở miệng đe dọa là muốn ngăn ta lấy được cơ duyên hay sao? Quả nhiên là buồn cười.
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn những người còn đang do dự, nói:
- Hi vọng về sau, khi đại chiến diệt giới mở ra, lúc Thánh tộc xâm lấn Chư Thiên, các ngươi còn có chỗ tránh nạn.
Vừa dứt lời, Triệu Mục Thần đã phá không bay đi.
Chỉ có điều, ở trước hắn vẫn còn có ba bóng hình xinh đẹp nhanh chân hơn, dẫn trước một bước, chính là ba người Võ Dao, Tô Ấu Vi, Ngải Đoàn Tử.
Bạch! Bạch!
Có bốn người đi đầu, những đội viên khác sau khi chần chờ một chút thì vẫn cắn răng một cái, đi theo.
Chu Nguyên nhìn về phía sau, phát hiện gần như tất cả người trong đội ngũ đều lựa chọn cùng đi tới, chỉ có mấy bóng người vẫn như cũ là đứng ở nơi xa, co vòi không di chuyển.
Chu Nguyên thu hồi ánh mắt, biểu cảm như thường.
Lúc đối mặt với nguy hiểm, người e ngại lựa chọn trốn tránh cũng không hiếm thấy.
Có thể có nhiều người như vậy đi theo đã có chút ngoài ý muốn của hắn rồi.
Chu Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua nơi xa, trong lúc mơ hồ, giữa thiên địa hình như có khí tức sát phạt bốc lên.
Một trận chiến tranh lớn đến mức ngàn năm hiếm gặp tựa hồ sắp sửa bắt đầu.
Trận chiến này tất sẽ chấn động Chư Thiên.
Khi Chu Nguyên dẫn đội ngũ tiến thẳng đến chiến khu đầu rồng thì ở trong bí cảnh này, những khu vực khác cũng lục tục ngo ngoe phân thắng bại, ngay sau đó từng đội ngũ nhanh chóng điều động, hội tụ về cùng một phương hướng.
Nếu như là từ ngoài bí cảnh nhìn xem thì là có thể nhìn thấy từng luồng nguyên khí cường hãn như lang yên bốc lên, quấy mây xanh, cuối cùng từ bốn phương tám hướng, liên tục không ngừng di chuyển về phía chiến khu đầu rồng.
Cảnh tượng kia thật là tráng quan.
...
Lúc Chu Nguyên đuổi tới chiến khu đầu rồng thì đã bảy ngày trôi qua.
Mà trong nháy mắt khi hắn bước vào chiến khu đầu rồng, Chu Nguyên có thể cảm giác được rõ ràng nguyên khí giữa thiên địa tựa như đều là trở nên có chút nặng nề, đồng thời có một luồng uy áp mơ hồ đang tràn ngập, chỉ có điều tuy mọi người đang ở trong đó nhưng cũng không có cảm thấy khó chịu, ngược lại nguyên khí ở trong cơ thể của tất cả đều trở nên dị thường sinh động.
- Thiên địa nguyên khí ở nơi này tựa như là đã được rèn luyện qua ngàn trăm lần vậy.
Ngải Đoàn Tử có chút cảm thấy kinh hãi, thiên địa nguyên khí ở nơi này cổ lão mà tinh túy, nếu như bọn họ có thể tu luyện ở nơi này, tất nhiên sẽ làm ít hiệu quả to.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của mấy người Triệu Mục Thần, Tô Ấu Vi cũng hơi rung động.
Chu Nguyên chăm chú nhìn chằm chằm về nơi xa, ở trong ánh mắt Phá Chướng Thánh Văn lưu chuyển. Nhờ đó, hắn có thể trông thấy ở trong thiên địa nguyên khí này tựa hồ là dung hợp một ít vật chất thần bí nhỏ như bụi trần, mắt thường không thể thấy rõ được.
Loại vật chất kia cũng không lạ lẫm với hắn, trong đó có ba động giống như tàn hồn của Tổ Long.
- Mức độ tàn hồn của Tổ Long ẩn chứa trong chiến khu đầu rồng này cực kỳ nồng hậu, dày đặc. Thiên địa nguyên khí ở nơi này sở dĩ khác biệt cũng bởi vì dung hợp tàn hồn của Tổ Long.
Chu Nguyên có chút kinh dị nói.
Mọi người giật mình, chợt ánh mắt có chút nồng nhiệt. Chiến khu đầu rồng này không hổ là chỗ cốt lõi nhất của Thạch Long Bí Cảnh.
Ai có thể nghĩ tới ở nơi này, ngay cả trong thiên địa nguyên khí đều hỗn tạp tàn hồn của Tổ Long.
- Thật sự là một khu vực chiến đấu tốt.
Chu Nguyên nhẹ thở ra một hơi.
Thiên địa nguyên khí ở nơi này hỗn tạp với tàn hồn của Tổ Long khiến cho nó không chỉ khiến cho tốc độ khôi phục nguyên khí của mọi người trở nên nhanh hơn, cũng có thể giúp cho việc chữa trị thương thế được nhanh chóng hơn. Chiến khu này đơn giản chính là nơi chuyên môn được tạo ra dùng để chém giết cùng chiến đấu.
Có thể tưởng tượng, một khi hai bên chiến đấu ở nơi này thì sẽ là cảnh tượng thảm liệt cỡ nào.
Khi mà trong lòng của Chu Nguyên còn đang cảm thán thì ánh mắt của hắn cũng đang đánh giá tứ phương. Vào lúc này, không ngừng có từng vệt sáng từ nơi xa bay đến, cuối cùng bước vào chiến khu này, bên trong những vệt sáng kia đều là những đội ngũ khác của Chư Thiên.
Mà khi bọn họ vừa tiến vào chiến khu này thì đều không ngoại lệ đều lập tức cảm nhận được sự khác biệt trong phương thiên địa này, tiếp theo bộc phát ra một mảnh hưng phấn cùng hỗn loạn.