Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Đi thôi! Trước tiên, chúng ta hãy tụ hợp cùng đại bộ đội đã.
Chu Nguyên cũng không dừng lại quá lâu, nói với mọi người một tiếng rồi dẫn đầu vút không bay ra.
Trước khi tiến vào Thạch Long Bí Cảnh, các vị Thánh Giả đã ra chỉ thị, một khi tiến vào chiến khu đầu rồng, tất cả mọi người đều phải nhanh chóng tụ hợp, sau đó lấy đội ngũ chỉnh thể để chuẩn bị tranh đoạt chiến khu đầu rồng.
Mà ở trong cảm giác của Chu Nguyên thì lúc này ở hướng Đông Bắc đang có một lượng lớn ba động nguyên khí hội tụ.
Những người khác trong đội ngũ cũng nhanh chóng bay đi theo hắn.
Ước chừng gần nửa ngày sau, thiên địa ở phương xa xuất hiện biến hóa, chỉ thấy vô số luồng nguyên khí như lang yên bay lên không, che khuất bầu trời, cảnh tượng tráng quan đến mức cực hạn.
Đến khi tiếp cận, Chu Nguyên mới phát hiện, dưới vô số luồng nguyên khí lang yên kia lại có một ngọn núi lớn nguy nga, ngọn núi lớn kia đứng sừng sững ở trên vùng bình nguyên, như người khổng lồ đang nhìn xuống.
Trong núi lớn, có thể thấy được vô số bóng người như ẩn như hiện.
Đây chính là nơi đại quân của Chư Thiên tụ họp.
Mà khi đội ngũ này của Chu Nguyên tiếp cận thì từ trong núi lớn có một vệt sáng bay ra, đến đây tiếp ứng, đồng thời cáo tri đội trưởng của các chiến khu tiến về đỉnh núi tụ hợp, thương thảo chiến cuộc tiếp sau.
Chu Nguyên gật gật đầu, bảo những người khác dàn xếp, sau đó mang theo Thôn Thôn cùng mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao, Triệu Mục Thần lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, thảm cỏ xanh thanh thúy tươi tốt, đá xanh tô điểm, quả là một chỗ u tĩnh.
Mà lúc này, ở trước vách núi kia có trên trăm bóng người tụ tập, từng người đều ba động nguyên khí tản ra cực kỳ kinh người, chính là các đại đội trưởng của các chiến khu.
Mấy người Chu Nguyên đi đến cũng hấp dẫn vài ánh mắt nhìn qua, mà khi bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên thì trong mắt hiển nhiên là có xuất hiện kinh ngạc. Dù sao nhìn chung, trong rất nhiều đội trưởng của các chiến khu, thực lực Chu Nguyên hiển lộ ra kia hiển nhiên thuộc về cuối cùng. Nguyên bản bọn họ cho rằng Chu Nguyên lần này tất nhiên dữ nhiều lành ít, không nghĩ tới hắn vậy mà một đường xông tới.
Ở vị trí trung tâm mọi người, Từ Bắc Diễn xếp bằng ở trên núi đá, trên mặt của hắn vẫn là nụ cười thong dong như thường lệ. Vào lúc này, Từ Bắc Diễn đang khiêm tốn ứng đối những lời tán thưởng của đông đảo đội trưởng của các chiến khu ở bên cạnh.
Hắn đã nhận ra Chu Nguyên xuất hiện nhưng cũng chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt, dường như cũng không thèm để ý.
- Chu Nguyên, nơi này.
Chu Nguyên đi vào nơi đây, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc. Lúc hắn đưa mắt nhìn lại, chính là nhìn thấy một mái tóc ngắn đỏ hồng, Si Tinh mặc một bộ trang phục lộ ra khí khái hào hùng bừng bừng đang ngoắc tay với hắn.
- Nhị sư tỷ.
Chu Nguyên nở nụ cười tươi, bước nhanh tới.
- Không tệ đâu! Vậy mà đệ đã xông qua được.
Si Tinh cười tủm tỉm đánh giá Chu Nguyên. Sau khi nhìn thấy hắn tựa hồ cũng không có thương thế quá nặng thì nàng cũng âm thầm thở dài một hơi, tán thán nói.
- Bên phía Nhị sư tỷ còn tốt đó chứ?
Chu Nguyên hỏi.
Si Tinh lắc nhẹ mái tóc ngắn của mình, hiên ngang nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, đội ngũ của ta chiếm được hai cái chiến khu.
Chu Nguyên có chút sợ hãi thán phục. Bên này, hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể chiếm một cái chiến khu, mà đội ngũ của Si Tinh không chỉ chiếm lĩnh chiến khu được phân phối thành công, thậm chí còn có dư lực đi công chiếm những chiến khu khác, có thể thấy được thực lực tổng hợp của đội ngũ bên nàng quả thực là cường hoành.
- Chỉ có điều Từ Bắc Diễn kia đã chiếm được tận ba cái chiến khu.
Si Tinh thấp giọng nói.
Nghe được tin tức này, Chu Nguyên cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn. Từ Bắc Diễn hoàn toàn chính xác là hạt giống số 1 bên phía Chư Thiên. Hơn nữa, ở trong đội ngũ của hắn có tới gần mười vị cường giả Pháp Vực Đệ Nhị Cảnh, thậm chí ngay cả Ngụy Pháp Vực cũng không có tư cách tiến vào đội ngũ của hắn. Loại đội hình này nếu như không chiếm được ba cái chiến khu, đó mới là lãng phí.
- Thánh tộc bên kia thì sao?
Nghe thấy câu hỏi này của Chu Nguyên, Si Tinh khẽ chau mày, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:
- Ngươi hẳn là cũng biết Pháp Vực Cảnh mạnh nhất bên phía Thánh tộc kia, chính là người tên Thái Hiên kia. Lần này, hắn chiếm được bốn cái chiến khu, từ tình báo có được thì phàm là đội ngũ của Chư Thiên chạm mặt hắn đều bị tiêu diệt sạch... Thậm chí ngay cả nửa nén hương đều không chống đỡ nổi, không có mấy người trốn được.
Nghe xong lời này của Si Tinh, con ngươi của Chu Nguyên lập tức co vào, nội tình của Thánh tộc này quả thật là không thể khinh thường, đặc biệt là những Thánh thiên kiêu đỉnh tiêm do Thánh tộc phí hết tâm huyết bồi dưỡng ra này, thực lực của bọn họ càng thêm kinh khủng.
Xem ra tranh đấu trong chiến khu đầu rồng này sẽ cực kỳ huyết tinh cùng thảm liệt.
Mà khi Chu Nguyên cùng Si Tinh còn đang nói chuyện thì Từ Bắc Diễn kia nhẹ nhàng vỗ vỗ Mặc Ngọc Địch vào lòng bàn tay, liếc mắt nhìn về phía Chu Nguyên, lập tức liền có một tên đội trưởng ngầm hiểu, hắn nở nụ cười nói:
- Lần này vận khí của Chu Nguyên Nguyên lão xem ra cũng không tệ lắm đâu. Có thể đi đến chỗ này hẳn là vừa vặn gặp chỗ chiến khu không người cạnh tranh nhỉ? Vẫn là nói... Các ngươi trực tiếp từ bỏ chiến khu của mình?
Lời này cũng có chút tính công kích. Thế là chung quanh không ít đội trưởng của các chiến khu đều nhíu mày. Nếu như Chu Nguyên thật là trực tiếp từ bỏ chiến khu của mình, như vậy không thể nghi ngờ sẽ để lại một cái chỗ bẩn trong danh tiếng của bản thân.
Chu Nguyên lườm tên đội trưởng vừa nói chuyện kia một cái, nhưng lại không để ý tới. Gia hỏa này hiển nhiên là một con chó săn của Từ Bắc Diễn, hiện tại âm dương quái khí ác ý mở miệng, đơn giản chính là muốn giẫm hắn hai cước mà thôi.
- Triệu Giáp, bớt ở chỗ này sai chó đi bắt chuột, xen vào việc của người khác!
Nhưng mà Si Tinh lại không thản nhiên được như Chu Nguyên, nàng giận dữ, lạnh lùng nói.
Nghe thấy câu nói không khách khí này của Si Tinh, sắc mặt của người đội trưởng tên là Triệu Giáp kia lập tức cứng đờ nhưng cũng không dám nói gì thêm, hiển nhiên là có chút kiêng kị Si Tinh.