Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhưng đúng vào trong một khoảnh khắc này, con ngươi của Chu Nguyên đột nhiên co rút lại, bởi vì hắn cảm giác được một luồng sức mạnh vô hình xuất hiện ở phía trước bản thân, luồng sức mạnh kia không có bất kỳ tính công kích nào, nhưng lại tựa như một tầng mạng nhện ngăn ở phía trước thân hình của hắn, khiến cho tốc độ của hắn bị trì hoãn trong một cái chớp mắt. . .
Sắc mặt của hắn kịch liệt biến đổi.
Trong tình huống bình thường, một cái chớp mắt này tự nhiên chỉ là râu ria, chỉ có điều vào lúc này lại là khoảng cách giữa sống hay chết.
Uỳnh!
Và thế là, ở trong ánh mắt kinh hãi đến gần chết của mọi người, Hủy Diệt Quyền Ấn tựa như một ngôi sao băng , hung hăng đánh lên trên người Chu Nguyên.
Phụt!
Một búng máu tươi điên cuồng bắn ra. Vào lúc này, thân thể của Chu Nguyên tựa như là đều trở nên vặn vẹo, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên đến ghê người.
Mà mấy người Triệu Mục Thần được hắn che chở cũng lập tức phun máu, một vài người xui xẻo còn bị sóng xung kích đánh thành bọt máu.
Ầm ầm!
Thân hình của Chu Nguyên trực tiếp rơi vào trong hố sâu. Một khắc này, một vực sâu hình nắm tay dài tới mấy vạn dặm xuất hiện ở trước kết giới. Mà cái vực sâu giống như là nhìn không thấy cuối cùng kia đồng thời cũng triệt triệt để để chôn vùi thân hình của Chu Nguyên cùng mấy người hắn cuốn theo.
Dưới một quyền kia giống như là không người nào còn có thể sống sót.
Mà lúc này, khe hở trên kết giới cũng khép lại.
Trong thiên địa, yên tĩnh im ắng.
Nhìn qua vực sâu khổng lồ xuất hiện ở phía trước kết giới kia, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều không cảm giác được ở trong đó có bất luận cái sinh cơ gì.
Rõ ràng chỉ còn một bước ngắn nữa thôi. . .
Ánh mắt của vô số người đều trở nên ảm đạm, một bước nho nhỏ này bình thường thì không là gì nhưng hiện tại lại là khoảng cách giữa sống và chết.
thanh niên đã từng sáng tạo được không ít kỳ tích, nhờ đó mà thanh danh đại chấn ở trong Chư Thiên kia. . . Cứ như vậy chết ở trước mắt của bọn họ hay sao?
Vực sâu tối tăm, khổng lồ, nhìn qua không thấy điểm tận cùng trống rỗng xuất hiện ở trên mặt đất, trong vực sâu còn có sức mạnh sót lại của quyền ấn đáng sợ kia phát ra, làm cho hư không cũng phải rung động lắc lư.
Rõ ràng chỉ là cách một tầng kết giới phòng ngự mỏng như tờ giấy nhưng lại tựa như là là giới hạn giữa sống cùng chết.
Trong kết giới lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trầm mặc nhìn qua, hào khí trầm trọng đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể thở nổi.
- Chu Nguyên. . .
Vào lúc này, gương mặt củaHi Tinh trở nên tái nhợt, ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt. Hiển nhiên là nàng khó có thể tiếp nhận chuyện Chu Nguyên vậy mà bị một quyền đánh chết ở trước mắt của nàng.
Nàng lung la lung lay tiến lên hai bước, nhưng lại bị mấy vị cường giả Pháp Vực Cảnh ở bên cạnh ngăn cản lại.
Hi Tinh không để ý đến những người khác, chỉ là lẩm bẩm nói:
- Hắn không có việc gì!
Những cường giả Pháp Vực Cảnh khác thầm than một tiếng, một quyền lúc trước kia của Thái Hiên đáng sợ đến mức không có cách nào để hình dung, đừng nói là Chu Nguyên, cho dù là những Pháp Vực Đệ Tam Cảnh như bọn họ mà bị đánh trúng thì e rằng cũng sẽ trọng thương. Còn Chu Nguyên thì sao, mặc dù bản thân hắn cực kỳ bất phàm, nhưng bất kể như thế nào thì tu vi cũng vẫn chỉ là Nguyên Anh Cảnh.
- Hi Tinh Nguyên lão hãy nén bi thương.
Từ Bắc Diễn khẽ thở dài một hơi, trầm trọng nói.
Giống như là nghĩ đến điều gì đó, trong mắt của Hi Tinh có ánh sáng chợt lóe lên, nàng nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Diễn:
- Có phải là ngươi làm trò quỷ hay không? !
Mặc dù nàng không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng xuất phát từ một loại trực giác, nàng vẫn luôn hoài nghi Từ Bắc Diễn này.
Nghe được lời nói của Hi Tinh, Từ Bắc Diễn cũng không có tức giận, chỉ là trầm giọng nói:
- Nếu như Hi Tinh Nguyên lão trách ta đóng cửa kết giới quá nhanh thì ta đây hoàn toàn chính xác muốn nói một tiếng thật có lỗi. Nhưng nếu như ta còn có cơ hội lựa chọn lại thì ta vẫn sẽ phải làm như vậy!
Ở chung quanh, những cường giả Pháp Vực Cảnh kia thấy thế, cũng nhao nhao mở miệng khuyên bảo.
Theo bọn họ thấy, Hi Tinh đây là đang giận chó đánh mèo. Dù sao Từ Bắc Diễn nắm giữ quyền hạn khống chế kết giới, còn cần phụ trách đối với càng nhiều người hơn nữa. Tình huống lúc trước nguy hiểm như thế nào không cần phải nói nữa, nếu như tiếp tục trì hoãn, một khi để Thái Hiên kia cũng vọt vào kết giới, hậu quả tạo thành không thể nghi ngờ sẽ là có tính chất huỷ diệt.
Cho nên Từ Bắc Diễn làm như vậy là không có bất kỳ sai lầm.
Hi Tinh mặt trầm như nước, nàng lạnh lùng liếc nhìn Từ Bắc Diễn, không có nói cái gì nữa. Bởi vì nàng biết rõ tình huống hiện tại không có lợi, cho dù nàng có chỗ hoài nghi, vậy cũng không có người sẽ tin tưởng nàng, tiếp tục náo cũng sẽ không có người ủng hộ nàng.
Hết thảy mọi chuyện đều chỉ có thể để về sau lại nhìn. Nếu như đến lúc đó nàng thật sự điều tra ra là Từ Bắc Diễn đang làm trò quỷ, bất luận như thế nào, nàng đều muốn chém giết hắn, báo thù cho Chu Nguyên.
Rống!
Chỉ có điều, khi Hi Tinh lựa chọn ngừng lên tiếng thì trong hư không tiếng gầm gừ nổi giận đột nhiên truyền ra, phá vỡ sự yên tĩnh. Chỉ thấy được một con thú lớn màu vàng đạp không bay ra, hung hăng xông tới kết giới, va chạm làm cho màn sang không ngừng rung động.
Con thú này đúng là Thôn Thôn!
Lúc trước, do hỗn loạn nên nó với Chu Nguyên bị tách ra, nhưng nó cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên lại đột nhiên xuất hiện loại biến cố này.
Mọi người cũng nhận ra Tiên Thiên Thánh Thú đi theo bên người Thần Nữ cùng với Chu Nguyên cho nên trong lúc nhất thời cũng không nói gì, chỉ có thể mặc cho nó phát tiết, không dám lên trước trấn an.
Mà khi trong kết giới bởi vì mấy người Chu Nguyên biến mất mà xuất hiện rung chuyển thì ở phía trước kết giới kia, hư không vặn vẹo, một bóng người tóc bạc hiện ra.
Người này rõ ràng là Thái Hiên.
Sau khi kẻ này xuất hiện, mọi ánh mắt trong kết giới đều lập tức nhìn qua, biểu cảm trong những ánh mắt kia tràn ngập hận ý cùng với sợ hãi.