Người dịch: Nguyễn Khiêm
Sóng xung kích khuếch tán ra.
Phụt!
Ở phía dưới, mấy người Võ Dao, Triệu Mục Thần, Tô Ấu Vi bị liên lụy, tất cả đều phun ra một búng máu tươi. Chỉ có điều bọn họ không chỉ có không sợ hãi, trong mắt ngược lại là có biểu cảm kinh hỉ hiện ra đến.
- Điện hạ!
Tô Ấu Vi liếc cái là đã nhận ra được, bóng người vừa xuất hiện kia chính là Chu Nguyên.
Còn biểu cảm trên mặt Võ Dao, Triệu Mục Thần thì là có chút phức tạp, trong lúc không để ý, bọn họ vậy mà lại được hắn cứu một lần.
Giữa không trung, hai luồng sức mạnh giằng co trong vòng mấy giây rồi vệt sáng hủy diệt kia rốt cục cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần biến mất mà đi.
Sau khi vệt sáng hủy diệt kia biến mất thì Chu Nguyên mới thở ra một hơi dài, lồng ngực của hắn hơi phập phồng, hô hấp cũng nặng nề hơn, biểu cảm trong mắt cũng biến thành ngưng trọng và kiêng kị. Gần kề chỉ là một đòn đánh tiện tay thôi vậy mà Thái Hiên kia đã bắt hắn phải dốc hết toàn lực mới có thể chống được, có thể thấy được chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức nào.
Chỉ có điều, vào lúc này, Chu Nguyên cũng không có thời gian để nghĩ nhiều thêm. Chỉ thấy hắn vung tay áo lên, cuốn mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao, Triệu Mục Thần ở phía dưới bay lên, tốc độ thi triển đến mức tận cùng, nhanh chóng lao về phía kết giới phòng ngự kia.
Mà khi hắn mang người chạy thục mạng thì ở xa xa bên trên hư không kia, con ngươi hờ hững của Thái Hiên lập tức nhìn qua, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Chu Nguyên.
- Người này chính là kẻ lúc trước đã nhìn trộm ta thì phải?
- Nhìn có chút quen mắt nhỉ. . .
Sau đó, ánh mắt của Thái Hiên có chút lập loè,giống như là đang tìm kiếm điều gì đó trong trí nhớ của mình.
Mấy giây sau, hắn chợt nhoẻn miệng cười:
- Thì ra là hắn! Chu Nguyên! Ở trong Cổ Nguyên Thiên Già Đồ tiểu sư đệ chính là thua ở trong tay của hắn. Kẻ này cũng có thể coi là một nhân vật truyền kỳ, khó trách. . .
- Cũng được! Nếu ngươi đã lộ mặt, ta vừa vặn cũng có thể báo thù cho Già Đồ tiểu sư đệ kia.
Hắn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có nguyên khí manh mẽ, đáng sợ hội tụ đến.
Mà trong khi Thái Hiên hội tụ nguyên khí, Chu Nguyên đang cuốn theo mấy người Tô Ấu Vi nhanh chóng chạy trốn cũng đồng thời cảm thấy rùng mình, tóc gáy toàn thân đều vào lúc này dựng ngược lên.
Loại cảm giác này giống như là bị Thái Cổ hung thú tập trung vào vậy, Chu Nguyên biết rõ, bản thân đã bị Thái Hiên theo dõi.
Chuyện này làm cho Chu Nguyên nhịn không được thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không dám có nửa điểm lãnh đạm, nguyên khí tiếp tục bộc phát, tốc độ thi triển đến mức tận cùng,.
Trong thời gian ngắn ngủi này, gần như tất cả người trong đại quân của Chư Thiên cơ bản đã thông qua lỗ hổng, đi vào trong kết giới phòng ngự.
Mà ở phía trên, rất nhiều cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh cũng đã bắt đầu lui vào trong đó.
Về phần cảnh tượng thảm thiết của những người đang không ngừng bị thanh trừ nơi cuối đoàn quân kia, tất cả mọi người chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nhưng không có cách nào để đi cứu viện.
Từ Bắc Diễn dùng quyền hạn khống chế duy trì khe hở trên kết giới. Hắn nhìn qua những người đang đi vào trong kết giới, lại nhìn luồng khí tức đáng sợ đang nhanh chóng tiếp cận từ phía xa xa kia, nói:
- Chúng ta cần bắt đầu đóng cửa vào kết giới rồi!
Hi Tinh vội vàng nói:
- Chờ một chút!
Bởi vì nàng đã nhìn thấy Chu Nguyên đang nhanh chóng chạy đến.
Từ Bắc Diễn mặt không biểu tình nói:
- Nếu như chờ Thái Hiên cũng chạy đến rồi tiến vào trong kết giới thì người nào sẽ chịu trách nhiệm?
Hi Tinh trì trệ, nghiến chặt hàm răng.
Những cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh khác cũng yên lặng gật đầu, hiện tại buông tha cho một số người là chuyện không thể tránh khỏi, bởi vì một khi để Thái Hiên kia vọt vào trong kết giới, vậy thì hậu quả tạo thành sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Từ Bắc Diễn thấy thế, tâm niệm vừa động là đã lập tức thúc dục quyền hạn, chỉ thấy được khe hở trên kết giới kia bắt đầu chậm rãi khép lại.
Ở xa xa, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Chu Nguyên đang bay nhanh đến cũng khẽ biến đổi. Vào lúc này, hắn lại tiếp tục điên cuồng thúc dục nguyên khí, tăng tốc độ vốn là cực hạn lại lần nữa lên một ít.
Chỉ trong vòng hơn mười giây ngắn ngủi, Chu Nguyên đã cực kỳ tiếp cận với kết giới này.
Nhưng mà đúng vào lúc này, hư không ở phía trên đầu hắn đột nhiên nghiền nát, chỉ thấy được một quyền ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Quyền ấn khổng lồ kia tỏa ra uy áp mạnh mẽ, mênh mông, một quyền này đánh xuống tựa như là Thần Linh trong cơn tức giận muốn phá hủy hết thảy sinh linh phía dưới mặt đất.
Rõ ràng là Thái Hiên kia ra tay!
Uy áp khổng lồ từ phía trên ép xuống, làm cho Chu Nguyên cảm thấy da đầu cũng tê rần.
Một quyền này đáng sợ hơn vệt sáng hủy diệt lúc trước rất nhiều, nếu như bị đánh trúng thì cho dù là hắn cũng dữ nhiều lành ít!
Hiện tại, hắn ở trong một tình cảnh cực kỳ gian nan, phía trước là kết giới đang khép kín, bên trên có Hủy Diệt Quyền Ấn đang đánh xuống. Quả nhiên là vô cùng kích thích.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào kết giới đang nhanh chóng tiếp cận kia. Mà ở bên cạnh hắn, mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao, Triệu Mục Thần cũng trợn trừng con mắt, tốc độ đập của trái tim vào lúc này cũng tăng lên.
Trong kết giới, Hi Tinh nắm chặt hai tay, lẩm bẩm nói:
- Nhanh một chút!
- Tới kịp!
Thân hình của Chu Nguyên xẹt qua ở trong hư không tạo thành vô số tàn ảnh.
Dựa theo những gì hắn tính toán, với tốc độ này thì trong nháy mắt trước khi quyền ấn kia của Thái Hiên rơi xuống, bản thân hoàn toàn có thể bước vào trong kết giới. Đến lúc đó kết giới đóng cửa, tự nhiên có thể ngăn chặn quyền ấn này.
Cho nên vào lúc này trong mắt có biểu cảm vui mừng hiện ra đến.
Ở trong kết giới kia, vô số ánh mắt nhìn qua Chu Nguyên cuốn theo mấy người phóng tới khe hở trên kết giới, tất cả đều khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.
Từ Bắc Diễn bình tĩnh nhìn qua cảnh tượng này, ở chỗ sâu trong đôi mắt của hắn có xẹt qua biểu cảm kỳ dị, ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng khẽ động.
Vào lúc này, Chu Nguyên xuất hiện ở bên ngoài kết giới, muốn chui đầu vào trong khe hở chỉ còn khoảng hơn một thước trên kết giới.