Người dịch: Nguyễn Khiêm
Mà vào lúc này, khi trên mặt đất Thánh tộc bắt đầu ô nhiễm kết giới, ở chỗ sâu nhất trong cái hố to không nhìn thấy điểm cuối cùng kia.
Trong đất bùn, đột nhiên có bàn tay đưa ra ngoài, sau đó giãy dụa leo ra, đó là một thân hình mảnh khảnh, chỉ có điều lúc này nàng lại trông có vẻ hơi chật vật, toàn thân đều là nước bùn, nhưng nàng lại không hề để ý đến bản thân, đôi mắt đẹp có chút kinh hoàng nhìn về bốn phía:
- Điện hạ? !
Người vừa chui ra này đúng là Tô Ấu Vi.
Sau một khắc, Tô Ấu Vi đột nhiên nghe được có tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối, nàng vội vàng kinh hỉ nhìn qua nhưng lại chỉ nhìn thấy hai bóng người lảo đảo đi ra.
Vào lúc này, hào quang trong đôi mắt đẹp dịu dàng lập tức ảm đạm đi.
Hai người kia chính là Võ Dao cùng Triệu Mục Thần.
- Điện hạ đâu? !
Nàng vội vàng hỏi.
Cặp môi đỏ mọng của Võ Dao khẽ mấp máy rồi nàng cùng Triệu Mục Thần liếc nhìn nhau, sau đó tránh người qua một bên, Tô Ấu Vi đưa mắt nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.
Chỉ thấy được ở phía sau lưng Võ Dao và Triệu Mục Thần có một bóng người lẳng lặng nằm trên mặt đất. Không, kia đã không thể coi là một người rồi, toàn thân của hắn cơ hồ là đều bị nghiền nát rồi, máu thịt, xương cốt đều tựa như là đã trộn lẫn lại với nhau. Nếu như không phải là người cực kỳ quen thuộc với khí tức của đối phương, Tô Ấu Vi thậm chí đều không thể tin được hắn vậy mà sẽ là Chu Nguyên.
Tô Ấu Vi run rẩy chậm rãi tiến lên, đi đến bên cạnh thân hình đã bị nghiền nát kia, quỳ ngồi xuống, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.
Từ khi hai người nhận thức đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Chu Nguyên thê thảm như thế.
Giữa bóng tối sâu trong lòng đất.
Võ Dao cùng Triệu Mục Thần đều yên lặng nhìn qua thân hình đã bị nghiền nát kia của Chu Nguyên. Bởi vì bọn họ cùng người sau đều đã từng coi nhau như là đối thủ, cho nên bọn họ rất rõ ràng tính bền dẻo của người này, nhưng mà ngay cả bọn họ đều không thể không thừa nhận, lúc này đây là một lần bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên bị thương nặng nhất.
Nếu như không phải thân hình đã bị nghiền nát kia trong còn đang tỏa ra từng tia sinh cơ ương ngạnh, chỉ sợ bọn họ đều sẽ cho rằng Chu Nguyên đã bị đánh chết.
Có kết quả như vậy cũng không kỳ quái, dù sao người ra tay kia chính là Thái Hiên đang hội tụ sức mạnh của rất nhiều cường giả đỉnh tiêm của Thánh tộc vào một thân. . . Ngay cả Từ Bắc Diễn, Hi Tinh và những Pháp Vực Đệ Tam Cảnh kia đã liên thủ, cuối cùng đều bị áp chế cho đến mức chỉ có thể lui lại. Mà hôm nay Chu Nguyên lại bị một đòn tấn công mãnh liệt của đối phương trực tiếp đánh trúng, hiện tại còn có thể giữ lại một hơi đã xem như là mệnh cứng rồi.
Võ Dao tiến lên, vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai của Tô Ấu Vi, nói khẽ:
- Không cần thương tâm, mặc dù hắn bị trọng thương nhưng còn có một hơi lưu lại. Bây giờ, việc mà chúng ta cần làm có lẽ là nên nghĩ biện pháp giúp hắn khôi phục.
Nghe Võ Dao nói xong, nghĩ một lúc, Tô Ấu Vi gật đầu đồng ý, nàng đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn. Kỳ thật tính cách của nàng là cực kỳ kiên cường. Trong dĩ vãng, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện khó lường nhưng chúng cũng chưa bao giờ làm cho nàng phải thất thố, có thể hiện tại khi nhìn thấy Điện hạ, thần tượng, người trong lòng của mình vậy mà rơi vào kết cục như vậy , trong nội tâm mới nhịn không được cảm thấy đau lòng.
Nàng duỗi ra bàn tay nhỏ bé, dán ở trên thân thể chằng chịt vết nứt, máu thịt lẫn lộn kia của Chu Nguyên, cảm ứng sinh cơ ở trong đó.
- Thân thể của Điện hạ bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng may trong cơ thể của huynh ấy còn có một luồng sức mạnh tràn đầy lực sinh mệnh đang không ngừng giúp huynh ấy chữa trị, lúc này mới làm cho thân thể không bị hoàn toàn tan vỡ.
Nói đến đây, đôi mi thanh tú cuả Tô Ấu Vi nhíu chặt, nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng mà thương thế của huynh ấy quá nặng, lực sinh mệnh cũng bị nhanh chóng trôi đi, khó có thể chữa trị hoàn toàn thân thể, làm cho huynh ấy chính thức khôi phục ý thức.
Ở một bên, Võ Dao cũng nở nụ cười khổ, bởi vì nàng cũng không am hiểu mấy vấn đề về lực sinh mệnh.
Còn ở bên cạnh sắc mặt của Triệu Mục Thần thì lại không ngừng biến đổi. Một lát sau, hắn ngồi xổm người xuống, chọc chọc vào thân thể máu thịt lẫn lộn kia của Chu Nguyên dẫn đến Tô Ấu Vi tức giận nhìn chằm chằm.
- Ta nói thằng này đã bị thương thành như vậy rồi, nếu không cứ để ta thôn phệ hắn, sau đó kế thừa di chí của hắn, tương lai tiêu diệt Thái Hiên kia thì như thế nào?
Triệu Mục Thần nói.
Tô Ấu Vi mặt không biểu tình nói:
- Chuyện cười này cũng không vui một chút nào đâu. Triệu Mục Thần, ngươi đừng nên khiêu chiến điểm mấu chốt của ta.
Khi đang nói, toàn thân nàng đều có hàn ý như có như không phát ra, ánh mắt lạnh lẽo giống như là Hàn Băng kia làm cho biểu cảm trên mặt Triệu Mục Thần cứng đờ.
Võ Dao cũng thản nhiên nói:
- Nếu như không giúp được gì thì hãy cút sang một bên, không nên ở chỗ này vướng bận, . Mới vừa rồi, nếu như không có hắn thì hiện tại ngươi đã trở thành một đống thịt nát rồi.
Khóe miệng cuả Triệu Mục Thần khẽ co giật rồi hắn bĩu môi, nói:
- Người không giúp được gì chính là các cô mới đúng. Tránh ra đi.
Tô Ấu Vi hoài nghi nhìn hắn một cái, nhưng vẫn lui về phía sau.
- Mặc dù ta nhìn thằng này không thuận mắt, nhưng chuyện nợ hắn một cái mạng là sự thực, Triệu Mục Thần ta cũng khinh thường việc phủ nhận.
Triệu Mục Thần hít sâu một hơi, nói:
- Lúc này đây chính là lúc trả ơn! Sau vụ này, không ai nợ ai nữa!
Vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt hắn trở nên hung ác, tay phải bắt lấy cánh tay trái, sau đó mạnh mẽ uốn éo.
Răng rắc một tiếng, cả cánh tay đều bị hắn xé xuống, máu tươi lập tức phun trào.
Triệu Mục thần bất thình lình tự mình hại mình, làm cho Tô Ấu Vi cùng Võ Dao đều cảm thấy kinh hãi.
Triệu Mục Thần cầm chặt cánh tay trái rồi nhét thẳng vào trong cái miệng đang há to của mình. Mà lúc này, miệng của hắn cũng đột ngột biến lớn, một hơi nuốt chửng cả cánh tay vào.