Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1538 - Chương 1537: Hành Động Cứu Vớt Chu Nguyên (2)

Chưa xác định
Chương 1537: Hành động cứu vớt Chu Nguyên (2)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sắc mặt của Triệu Mục Thần có chút dữ tợn, hắn cắn răng nhai nuốt, Tô Ấu Vi cùng Võ Dao cảm giác giống như là có máu tươi bắn tung tóe ra.

Phụt!

Nhai chỉ trong chốc lát rồi Triệu Mục Thần há mồm nhổ ra, chỉ thấy được một luồng khí lưu màu đỏ sậm bắn ra, bên trong luồng khí lưu kia có ẩn chứa huyết khí cùng lực sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ. Khi luồng khí lưu này vừa xuất hiện, trong lòng đất tối đen này đều có cây cỏ sinh trưởng, dài ra.

Luồng khí lưu màu đỏ sậm rơi vào trên thân thể máu thịt lẫn lộn kia của Chu Nguyên rồi nhanh chóng biến mất.

Chỉ thấy được thân thể của người sau lập tức tham lam hấp thu, máu thịt bắt đầu khôi phục với một tốc độ kinh người.

Ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt của Tô Ấu Vi cùng Võ Dao lập tức hiện lên biểu cảm vui mừng.

Sau khi phun luồng khí lưu màu đỏ sậm kia ra, sắc mặt của Triệu Mục Thần cũng nhanh chóng trở nên tái nhợt, bởi vì trong luồng khí lưu kia ẩn chứa lực sinh mệnh của bản thân hắn.

Chỉ có điều, hắn phát hiện một luồng khí lưu này cũng không đủ để thân thể máu thịt lẫn lộn kia của Chu Nguyên hoàn toàn chữa trị, hiển nhiên bộ phận lực sinh mệnh này của hắn còn hơi ít.

Chuyện này làm cho sắc mặt của Triệu Mục Thần càng thêm khó coi, thằng này thật là một cái động không đáy. . . Khoản mua bán này có phải là có chút thua lỗ hay không?

Hắn nhìn về phía Tô Ấu Vi cùng Võ Dao, phát hiện cả hai người chính đang nhìn hắn với ánh mắt chờ đợi. Đặc biệt là ánh mắt kia của Tô Ấu Vi làm cho Triệu Mục Thần hoài nghi nếu như hắn nói tiếp theo hắn không làm thì nàng có thể trực tiếp động thủ giúp hắn xé thêm mấy chi nữa xuống hay không?

Vì vậy hắn chỉ có thể thầm thở dài một hơi, bi thương cắt nốt cánh tay phải của mình xuống.

Sau một khắc, lại là một luồng khí lưu ẩn chứa huyết khí cùng lực sinh mệnh phun ra, rơi vào trên thân hình của Chu Nguyên.

Sau lần này, thân hình máu thịt lẫn lộn, gần như sinh cơ đoạn tuyệt của Chu Nguyên rốt cục khôi phục lại, chỉ là sắc mặt vẫn như cũ còn cực kỳ tái nhợt.

Triệu Mục Thần đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn thoáng qua hai tay đã cụt tận gốc, muốn dài ra lại thì e rằng phải phí không ít công phu rồi.

- Chuyện nên làm ta đều đã làm, sau này cũng không nên nói ta thiếu nợ hắn một cái mạng nữa.

Triệu Mục Thần hừ lạnh nói.

Tô Ấu Vi bổ nhào vào bên cạnh Chu Nguyên, duỗi ra bàn tay nhỏ bé ra, cảm ứng thoáng một phát, có chút kinh hãi và nghi hoặc nói:

- Thân thể rõ ràng đã khôi phục tương đối rồi, nhưng ý thức của Điện hạ vẫn như trước là không có khôi phục.

Võ Dao cũng ngồi xổm xuống, nàng cẩn thận cảm ứng, một lát sau mới nói:

- Hơn nữa trong cơ thể của hắn cũng không có dấu hiệu nguyên khí đang vận chuyển.

- Là bị phong ấn vào trong Thần Phủ. . .

Tô Ấu Vi cũng bổ sung.

- Ở trong Thần Phủ của Điện hạ lúc này có một luồng sức mạnh kinh khủng còn lưu lại, hẳn là sức mạnh của Thái Hiên kia. . . Hẳn là lúc trước, khi Điện hạ bị quyền ấn kia đánh trúng, luồng sức mạnh này đã xâm nhập vào trong đó.

Tô Ấu Vi cùng Võ Dao liếc nhìn nhau và đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ, luồng sức mạnh kia rất mạnh, phủ kín Thần Phủ của Chu Nguyên khiến cho nguyên khí không có cách nào để xông ra, dĩ nhiên là Chu Nguyên cũng không thể khống chế thân hình của mình.

Mà với thực lực của các nàng thì hiển nhiên cũng không có cách nào để rung chuyển luồng sức mạnh kia.

- Hay là chúng ta chuyển hắn ra ngoài? Vị Hi Tinh Nguyên lão kia là sư tỷ của hắn, nàng ta chắc có thể hỗ trợ.

Triệu Mục Thần đề nghị.

- Kết giới có lẽ đã đóng chặt, hơn nữa phía trên kia hình như đang có một trận đại chiến bộc phát. Vào lúc này, chúng ta đi ra ngoài, tùy tiện một điểm dư ba cũng có thể diệt chúng ta.

Tô Ấu Vi lắc đầu, tỉnh táo.

Triệu Mục Thần cùng Võ Dao cũng lâm vào trầm mặc.

Ba người đều lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nếu như không có cách nào để đánh thức Chu Nguyên thì quá mức nguy hiểm, chẳng may có cường giả của Thánh tộc phát hiện nơi này thì không thể nghi ngờ là nguy cơ thật lớn đối với bọn họ. Nhưng mà hiện tại bọn hắn cũng không dám tùy ý nhúc nhích, bởi vì như vậy cũng sẽ khiến cho Thánh tộc chú ý.

Cho nên bất luận là động hay không động thì bọn họ đều cực kỳ bất lợi.

Vào lúc này, ánh mắt của Võ Dao dừng lại ở khuôn mặt tái nhợt kia của Chu Nguyên, biểu cảm trong đôi mắt phượng cũng trở nên cực kỳ phức tạp. Đối với người sau, tâm tình của nàng thật là có loại cảm giác không nói rõ được thành lời, dù sao trong cơ thể của nàng có Thánh Long chi khí đến từ chính Chu Nguyên, suy nghĩ này chính là điểm khác biệt giữa nàng cùng Võ Hoàng, bởi vì người sau thì không nguyện ý thừa nhận Thánh Long chi khí là thuộc về Chu Nguyên. Còn theo Võ Dao, Thánh Long chi khí thuộc về ai cũng không trọng yếu, quan trọng là ... ai mới là người thắng cuối cùng.

Nhưng với tình huống hiện tại thì Chu Nguyên đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Điểm này chính là chỗ khiến cho Võ Dao cảm thấy bội phục nhất ở Chu Nguyên, bởi vì nàng rõ ràng nhất lúc trước khi mới tu luyện Chu Nguyên là gian nan bực nào, số mệnh bị đoạt, bát mạch khó khai, ngay cả việc bước lên con đường tu luyện đều cực kỳ gian nan.

Nhưng cuối cùng, hết lần này tới lần khác, hắn lại thành công rồi, sau đó còn từng bước một đuổi theo. . .

Kiêu ngạo như Võ Hoàng, cuối cùng bị hắn chém giết.

Đại Võ Vương Triều bởi vì hắn mà tan vỡ.

Chỉ có điều, đối với Chu Nguyên, Võ Dao cũng không có gì cảm giác thù hận, chỉ có lòng cạnh tranh.

Nhưng sau khi Chu Nguyên đi vào Hỗn Nguyên Thiên, cạnh tranh giữa hai người kỳ thật cũng đã xem như là xuất hiện kết quả. . .

Võ Dao chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó nàng duỗi ra bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, nhẹ nhàng phủ lên chỗ mi tâm của Chu Nguyên.

- Cô định làm cái gì?

Tô Ấu Vi kinh ngạc hỏi.

Võ Dao nhẹ nhàng lắc đầu, búi tóc vỡ vụn, hóa thành tóc đen rủ xuống. Vào lúc này, trên khuôn mặt của nàng không còn giữ lại sự lăng lệ ác liệt ngày bình thường nữa, hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, tươi đẹp, không ngờ là khiến cho người ta có cảm giác kiều mỵ.

Nàng không có nhìn về phía Tô Ấu Vi, chỉ là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Nguyên, trong bóng tối có giọng nói bình tĩnh vang lên.

- Trả một thứ vốn thuộc về hắn lại cho hắn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment