Người dịch: Nguyễn Khiêm
Bóng tối sâu trong lòng đất.
Mái tóc đen dài của Võ Dao tung bay, một bộ váy đỏ lộ ra vẻ kiều diễm mà vũ mị. Vào lúc này, đôi mắt phượng hẹp dài của nàng dừng lại ở trên khuôn mặt của Chu Nguyên rồi chậm rãi khép lại.
Ngay sau đó, ở giữa mi tâm của nàng có hào quang hiện lên, từ trong đó có thanh âm kỳ dị mơ hồ truyền ra, thanh âm kia giống như là tiếng rồng ngâm rồi lại giống như là tiếng phượng hót.
Sau một khắc, thần hồn của nàng đột nhiên gào thét lao ra, cuối cùng lấy ngón tay đang chạm vào mi tâm của Chu Nguyên làm môi giới và chui thẳng vào trong đó.
Uỳnh!
Trong một cái chớp mắt này, đầu óc của Võ Dao kịch liệt chấn động, nàng có cảm giác bản thân tựa như là đang ở trong một vùng hư không. Nàng nhìn qua phía trước, chỉ thấy được chỗ đó có một thần hồn đang lẳng lặng ngồi xếp bằng, bộ dáng hoàn toàn giống như Chu Nguyên, đó đúng là thần hồn của người sau.
Chỉ có điều, vào lúc này, hào quanh quanh thần hồn của Chu Nguyên cũng lấp lóe, lúc sáng lúc tối, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, chưa thức tỉnh.
Thân hồn của Võ Dao nhẹ nhàng bay lên, váy hồng lắc nhẹ tựa như là đuôi cá chép.
Nàng đi đến bên cạnh thần hồn của Chu Nguyên, biểu cảm trên mặt có chút do dự, sau đó nàng liền quỳ ngồi xuống, thân thể nghiêng về phía trước một chút, cuối cùng đôi môi của hai người chạm vào nhau.
Trong một cái chớp mắt khi hai thần hồn vừa tiếp xúc kia, ở bên ngoài, thân thể của hai người đều run lên.
Vào lúc này, sức mạnh thần hồn của hai người không bị khống chế tuôn ra, vừa tiếp xúc là đã giao hòa.
Ở bên ngoài, thân thể mềm mại của Võ Dao nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhiệt độ thân thể cũng có chỗ tăng lên.
Lúc này, tuy rằng thân thể của hai người không có quá nhiều tiếp xúc, nhưng thần hồn của bọn họ lại trực tiếp quấn quanh nhau lại. Cảm giác thần hồn giao hòa này làm cho toàn thân Võ Dao đều hơi run rẩy.
Loại cảm giác này làm cho Võ Dao sinh lòng e sợ, thậm chí trong lúc nhất thời nàng còn muốn rút thần hồn của bản thân trở về.
Nhưng mà ngay khi trong đầu của nàng vừa có ý niệm như vậy thì thần hồn của Chu Nguyên lại bộc phát ra lực hút cực mạnh, khiến cho thần hồn của nàng không thể tách ra.
Rầm rầm!
Vào lúc này, không gian trong Thần Phủ điên cuồng chấn động, chỉ thấy được quanh thần hồn của nàng có một luồng khí tức thần bí bay lên, luồng khí tức kia chậm rãi ngưng tụ và theo thời gian dần trôi qua đã tạo thành hình một con rồng khổng lồ.
Con rồng khổng lồ kia khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ thần thánh, vô cùng uy nghiêm, đồng thời lại giống như là thiên uy, làm cho người khó có thể chạm đến.
Ngay khi con rồng khổng lồ kia vừa mới xuất hiện, Võ Dao đã cảm nhận được một loại khí tức cực kỳ quen thuộc ở phía trên người nó, đó là Thánh Long số mệnh. . .
Khi Chu Nguyên vừa mới sinh ra, Thánh Long số mệnh sinh cùng với hắn đã bị chia ra làm ba. Trải qua nhiều năm cố gắng, hai phần ba Thánh Long số mệnh lại lần nữa về tới trong cơ thể của hắn, mà hiện tại, một phần cuối cùng thì ngay ở trong cơ thể của Võ Dao.
Cự Long cúi đầu xuống, hai mắt rồng hờ hững chăm chú nhìn chằm chằm vào Võ Dao.
Sau một khắc, Thánh Long số mệnh phát ra tiếng rồng ngâmtrầm thấp trầm thấp, miệng rồng khẽ hút, chỉ thấy từ trong cơ thể của Võ Dao lập tức có thêm từng sợi khí tức thần bí bay lên, cuối cùng bị Thánh Long số mệnh nuốt hết.
Những sợi khí tức bị hút đi kia đúng là một phần cuối cùng của Thánh Long số mệnh.
Cảm thụ được luồng khí tức thần bí ở trong cơ thể đang xói mòn, Võ Dao lại không kinh hoảng ngăn trở, biểu cảm trên dung nhan khuynh thành, tuyệt mỹ vẫn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có một loại cảm xúc như trút được gánh nặng.
Nàng nhìn qua khuôn mặt của Chu Nguyên ở trước mắt. Vào lúc này, tư thế của hai người không thể nghi ngờ là cực kỳ thân cận. Tuy rằng đây cũng không phải là thân thể mà là thần hồn của hai người, nhưng cảm giác khi thần hồn giao hòa, đụng chạm mang đến thậm chí còn vượt qua thân thể đơn thuần rất xa.
Vào lúc này, cảm xúc trong nội tâm của Võ Dao cũng cực kỳ phức tạp. Từ lúc nàng sinh ra cho đến nay, chưa bao giờ từng có tiếp xúc thân mật cùng nam tử. Thậm chí khi đối mặt với những người khác phái, có lẽ bởi vì những việc làm cổ quái năm đó của Võ Hoàng mà nàng còn có chút kháng cự.
Mà hôm nay những việc nàng làm với Chu Nguyên hiển nhiên là đã vượt ra khỏi điểm mấu chốt trong lòng nàng rồi.
Chỉ có điều. . . Cũng không sao cả rồi.
Võ Dao khẽ mỉm cười, bởi vì nàng có thể cảm nhận được, sau khi Thánh Long số mệnh bị hút ra, sinh cơ của nàng cũng đang nhanh chóng tiêu tán. Có lẽ, khi một phần Thánh Long số mệnh kia hoàn toàn bị lấy ra thì cũng sẽ là lúc nàng tan thành mây khói.
Vào lúc này, nàng nhớ tới lúc xưa khi tự tay chém giết vị phụ vương vô tình kìa của nàng, người sau lại chỉ cười mỉa mai và nói.
- Long Hoàng chiến đấu, người ăn được thì sống!
Mà người bị ăn có lẽ chỉ còn có một con đường chết rồi.
Chỉ có điều, sau khi suy nghĩ rõ ràng, trong lòng của Võ Dao cũng không có bất cứ cảm giác sợ hãi gì mà cảm nhận ngược lại giống như là được giải thoát. Có lẽ những người khác sẽ rất thèm khát phần Thánh Long số mệnh này, nhưng đối với nó nàng lại gần như chỉ có một loại cảm giác chán ghét phát ra từ nội tâm.
Nếu như không phải là bởi vì phần Thánh Long số mệnh này, mẫu hậu của nàng cũng sẽ không phải chết tức tưởi như vậy đi.
- Cũng tốt, Chu Nguyên, nhà họ Võ ta năm đó cướp Thánh Long số mệnh từ trên người của ngươi. Hôm nay, ta đều trả lại cho ngươi, hai nhà chúng ta từ nay về sau ân oán thanh toán xong, không ai còn thiếu nợ ai nữa!
Bỗng nhiên vào lúc này, ở trên gương mặt trắng nõn như ngọc của Võ Dao có một giọt nước mắt chảy xuống, ngay sau đó nàng triệt để thả lỏng, không còn chống cự, tùy ý để Thánh Long số mệnh xói mòn.
Ở bên ngoài.
Vào lúc này, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Võ Dao cùng Chu Nguyên của Tô Ấu Vi chợt biến đổi, bởi vì nàng phát giác được, sinh cơ ở trên người của Võ Dao dĩ nhiên là đang nhanh chóng tiêu tán, da thịt vốn là trắng nõn cũng dần trở nên tái nhợt cùng yếu ớt giống như một tờ giấy vậy.