Người dịch: Nguyễn Khiêm
Giờ khắc này, Triệu Mục Thần cũng nhịn không được lau lau miệng, bởi vì đối với hắn, uy thế của Thánh Long số mệnh phát ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên quá mức mê người rồi, nếu như không phải còn có lý trí tồn tại thì hắn quả thực muốn bổ nhào qua rồi.
Chỉ có điều, khí thế mà Chu Nguyên phát ra lúc này lại khiến cho hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút sợ hãi.
Mà khi Triệu Mục Thần còn đang suy nghĩ về những chuyện này thì thân hình của Chu Nguyên bỗng nhiên run rẩy, ngay sau đó, hai mắt đang nhắm chặt kia cũng chậm rãi mở ra.
Khi Chu Nguyên vừa mở mắt thì trong một cái chớp mắt kia, tóc gáy toàn thân Triệu Mục Thần đang đứng ở bên cạnh đều dựng ngược lên. Một luồng khí tức nguy hiểm khủng khiếp đến mức không có cách nào để hình dung xông lên đầu, cái loại cảm giác này tựa như là thứ vừa thức tỉnh ở trước mắt là một con quái vật cực kì đáng sợ.
Chu Nguyên nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, có mấy tiếng răng rắc rất nhỏ phát ra. Sau đó, hắn chậm rãi ngồi dậy rồi đưa mắt nhìn thoáng qua thân thể đang đỏ rực của mình cùng với hai người Tô Ấu Vi và Võ Dao đang mắt nhắm chặt ở bên cạnh, trong đáy mắt hiện lên biểu cảm phức tạp.
Lúc trước, tuy rằng là hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm giác được xảy ra chuyện gì.
Hắn ngược lại là không nghĩ tới, Võ Dao sẽ chủ động giao trả một phần Thánh Long số mệnh cuối cùng kia về cho hắn.
Hôm nay, trong cơ thể của hắn, Thánh Long số mệnh lại lần nữa viên mãn.
Mà đối với chuyện này, mặc dù là Chu Nguyên cũng không nhịn được mà xuất hiện cảm xúc kiêu ngạo. . . Từ năm đó, lúc mới sinh ra, Thánh Long số mệnh đã bị đoạt khiến cho hắn phải chịu biết bao đau khổ. Trong những năm gần đây, vì lấy lại thứ này, hắn đã bỏ ra không biết bao nhiêu giọt mồ hôi, nước mắt, cũng không biết bao nhiêu lần đứng trên bờ vực sinh tử.
Nhưng bất luận là như thế nào, thiếu niên đến từ Đại Chu Vương Triều kia vẫn chưa bao giờ lựa chọn buông tha cho hy vọng.
Mà trải qua nhiều năm cố gắng như vậy, hắn cũng rốt cục lại lần nữa lấy lại hết tất cả những gì đã từng thuộc về mình.
- Phụ vương. . . con đã làm được rồi.
Chu Nguyên chậm rãi nắm chặt bàn tay, thấp giọng thì thào tự nói.
- Từ nay về sau, hai nhà chúng ta không còn ai thiếu nợ ai nữa.
Hắn nhìn về phía Võ Dao, nhẹ nói ở trong lòng.
Võ Vương chiếm số mệnh của hắn, đồng thời còn suýt chút nữa là hủy diệt Đại Chu Vương Triều, nhưng Chu Nguyên cũng đã giết chết Võ Hoàng, Võ Vương cũng đã bị Võ Dao giết chết, Đại Võ Vương Triều tan vỡ. Hôm nay hắn cầm lại một phần Thánh Long số mệnh cuối cùng, cho nên ân oán dây dưa nhiều năm giữa hai bên cũng có thể xem như là đã chấm dứt được rồi.
- Trạng thái của ngươi bây giờ như thế nào?
Đúng lúc này, ở một bên, Triệu Mục Thần kia hỏi.
Chu Nguyên nhìn hắn một cái, ánh mắt thoáng dừng lại ở trên hai tay cụt lủn của hắn rồi nói:
- Ơ, tạo hình mới không tệ đâu, Cuồng Ma Vô Thủ(Cuồng Ma không cánh tay)!
Nghe thấy câu nói trêu chọc này cuả Chu Nguyên, khuôn mặt của Triệu Mục Thần lập tức đen lại.
- Chỉ có điều ... cám ơn.
Chu Nguyên mặt lộ vẻ mỉm cười, mặc dù lúc trước là trạng thái hôn mê, nhưng hắn vẫn biết được Triệu Mục Thần đã làm những việc gì.
Triệu Mục Thần mặt không biểu tình nói:
- Chỉ là bởi vì nếu không giúp ngươi khôi phục thì chúng ta đều sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm mà thôi. Cho nên ta đây là đang tự giúp chính mình, ngươi không cần phải cảm tạ ta.
Dứt lời, giống như là muốn dời chủ đề nói chuyện sang việc khác, Triệu Mục Thần lại lần nữa nói:
- Bây giờ trạng thái của ngươi như thế nào?
Chu Nguyên nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng:
- Tốt hơn bao giờ hết.
Hoàn toàn chính xác là vào lúc này, Chu Nguyên cảm giác được một loại sức mạnh lớn đến mức trong dĩ vãng bản thân không thể tưởng tượng đang tràn ngập khắp toàn bộ thân thể của mình, bất luận là ở bên trong hay bên ngoài, thân thể của hắn đều có được biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Ngươi đã mở Pháp Vực rồi hay sao?
Triệu Mục Thần có chút kinh hỉ nói.
Chu Nguyên lắc đầu.
Nhìn thấy cái lắc đầu này của Chu Nguyên, khóe miệng của Triệu Mục Thần lập tức co lại. Vất vả làm nửa ngày vây mà tu vi của ngươi vẫn còn là Nguyên Anh Cảnh ư?
Chu Nguyên thì là không để ý tới ánh mắt của Triệu Mục Thần, tâm niệm vừa động, cảm ứng tình huống trong Thần Phủ của mình, chỉ thấy vào lúc này nguyên khí ở trong đó mênh mông vô tận, thậm chí đủ để so sánh với Pháp Vực Đệ Tam Cảnh phổ thông!
Mà chuyện làm cho hắn để ý nhất chính là một Nguyên Anh lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trung tâm Thần Phủ.
So sánh với dĩ vãng thì Nguyên Anh kia đã xuất hiện biến hóa cực lớn. Chỉ thấy được mặt ngoài của Nguyên Anh, có một lớp vảy rồng mỏng, mờ nhạt như ẩn như hiện, biến hóa lớn nhất chính là hai mắt đã biến thành một đôi mắt rồng uy nghiêm thâm thúy.
Đương nhiên chuyện làm cho cảm xúc trong nội tâm của Chu Nguyên dâng trâò nhất chính là. . . chiều cao của Nguyên Anh của hắn đã. . .
Vượt qua chín tấc chín!
- Đột phá cực hạn. . .
Chu Nguyên hít sâu một hơi, mặc dù tâm lý có chút chuẩn bị nhưng hắn vẫn như cũ là cảm thấy rung động khó tin, Nguyên Anh ở trước mắt làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ thần dị, mặc dù biết chiều cao của nó đã vượt qua chín tấc chín nhưng cũng không có cách nào để chính thức nêu ra con số chính xác.
Nếu như nhìn kỹ lại nó giống như là một ngọn núi cực lớn, khó có thể đo đạc chiều cao, nhưng chỉ trong chớp mắt lại cảm thấy nhỏ như có thể nắm trong lòng bàn tay.
Chu Nguyên hiểu ra, sau khi Nguyên Anh đột phá chiều cao chín tấc chín cực hạn kia thì nó cũng đã mất đi sự trói buộc ở mặt ngoài, nó có thể lớn như núi, cũng có thể nhỏ như hạt cát. .
- Nếu cực hạn đã phá. . .
Chu Nguyên mở to mắt, trong đôi mắt có biểu cảm chờ đợi hiện ra. Hôm nay, hắn đã đạt đến yêu cầu của Yêu Yêu, như vậy, Pháp Vực cũng nên ngưng luyện rồi.
- Còn cần một vài thứ phụ trợ. . .
Chu Nguyên nghiêng đầu, nhìn qua một chỗ ở sâu trong lòng đất, sau khi Thánh Long số mệnh nguyên vẹn, hắn nhận thấy bản thân tựa hồ càng thêm nhạy cảm đối với tàn hồn của Tổ Long rồi. Chỉ có điều nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng bình thường, dù sao Thánh Long số mệnh chính là do một phần nhỏ Tổ Long biến thành sau khi thân hóa vạn vật.