Người dịch: Nguyễn Khiêm
Chỗ mũi con thoi có màu đỏ nhạt, nhìn như không có ý nghĩa gì nhưng lại ẩn chứa nhiệt độ cao đáng sợ đủ để đốt cháy địa vực mấy chục vạn dặm.
Nhiệt độ này lại phối hợp thêm với sự sắc bén của con thoi giống như là có thể cắt đứt, đốt cháy toàn bộ thương khung.
Ánh mắt của Chu Nguyên dừng lại ở phía trên con thoi bảy màu hội tụ toàn bộ sức mạnh của hắn hiện nay, sau đó hắn bình tĩnh búng tay, nhẹ nhàng bắn ra.
Ông!
Thất Thải Lưu Ly Hồ Lô khẽ run lên, con thoi bảy màu nơi miệng hồ lô cũng phát ra âm thanh vui mừng, sóng âm chấn động kia vừa vang lên, hư không ở phụ cận lập tức xuất hiện từng vết rách, đó là bị sự sắc bén ẩn chứa trong sóng âm cắt ra.
- Đi thôi.
Sau khi Chu Nguyên thì thầm nói nhỏ một tiếng, con thoi bảy màu hơi lóe lên rồi lập tức hư không tiêu thất, loại tốc độ kia nhanh như quỷ mị, làm cho trong lòng những cường giả Pháp Vực Cảnh đều phát lạnh. Nếu như đòn đánh này mà nhắm vào bọn họ thì chỉ sợ ngay cả thời gian phản ứng bọn họ cũng không có, nói chung là chỉ có đứng yên và bị coi thoi này xuyên thủng người mà chết rồi.
Bọn họ ngẩng đầu, chỉ thấy được một vệt sáng bảy màu bắn lên, đâm thẳng vào Vô Gian Huyết Ngục đang trấn áp xuống kia.
Hình thể của hai bên có thể nói là chênh lệch quá lớn, một bên giống như là một ngọn núi cao ngất trời, mà một bên khác lại chỉ như là một vệt sáng bảy màu. Dựa theo hình thể thì trận chiến này hơi giống như là kiến càng lay cây, nhưng khi cả hai đụng nhau thì sóng nguyên khí đáng sợ ầm ầm bộc phát, một đợt lại một đợt rồi nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Hơn nữa, thế rơi Vô Gian Huyết Ngục lại trực tiếp là bị ngăn cản!
Cảm nhận được sóng nguyên khí đang khuếch tán, người trong đội ngũ của hai bên, kể cả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh đều bắt đầu cảm thấy áp lực, làn da mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Chiến đấu như thế quả thực làm cho người ta sợ hãi.
Bên trên biển máu, sắc mặt của Thái Hiên lạnh như băng, con ngươi màu đỏ tươi nhìn qua thân hình bên trên hư không ở phía đối diện, trên mặt hiện lên biểu cảm tức giận. Tiểu tử này thật đúng là một cục xương cứng.
- Ngươi là trở ngại lớn nhất trên con đường thành thánh của ta. Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!
Trong mắt của Thái Hiên có lệ khí bốc lên rồi hắn đột nhiên khép hai lòng bàn tay vào nhau. Sau một khắc, thân thể của hắn lại càng thêm héo rũ, huyết khí mênh mông như biển bốc lên, cuối cùng dũng mãnh tràn vào trong Thánh Đồng ở giữa mi tâm của hắn.
Thánh Đồng càng ngày càng sáng ngời, mà thân hình của Thái Hiên giờ đã gần như là biến thành xương khô.
Ở bên trong Thánh Đồng, tám ngôi sao chuyển động, giống như có một bức họa thành hình ở trong đó.
Ở trong bức họa kia, có từng sợi sương mù màu đỏ sền sệt như máu tươi lượn lờ bay lên, sương khói kia vừa xuất hiện đã xuyên thấu hư không, nhanh chóng tiến vào bên trong Vô Gian Huyết Ngục.
Rống!
Ngay sau đó, Vô Gian Huyết Ngục lập tức xuất hiện biến hóa, chỉ thấy được ở trong đó tựa như là xuất hiện vô số sinh linh, những sinh linh này dường như là bị Huyết Ngục tra tấn, muốn sống không được, muốn chết không xong. Việc đó đã khiến cho những sinh linh này sinh ra oán khí nồng đậm. Mượn nhờ oán khí, lực trấn áp của Vô Gian Huyết Ngục bộc phát ra đột nhiên tăng vọt, trong lúc nhất thời con thoi bảy màu có dấu hiệu bị áp chế. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cường giả bên phía Chư Thiên đều trầm xuống.
Chu Nguyên cũng cảm ứng được sự biến hóa của Vô Gian Huyết Ngục này.
Vừa nhìn là hắn đã biết được những sinh linh kia là do thần hồn ấn ký của những người bị Thái Hiên giết chết từ trước đến nay! Không ngờ cho dù người đã chết đối phương cũng vẫn không chịu buông tha mà còn tiếp tục tra tấn để tăng cường uy lực cho Nguyên thuật của bản thân nữa.
Thật sự là quá ác độc!
Đối mặt với chuyện này, hắn cũng phải cảm thán, Thái Hiên này hoàn toàn chính xác khó giải quyết, không hổ là Pháp Vực Cảnh mạnh nhất của Thánh tộc.
Chỉ có điều...
- Hôm nay ngươi cũng không có phần thắng đâu.
Chu Nguyên bình tĩnh nói.
- Buồn cười! Chờ đến khi ta trấn áp ngươi vào trong Vô Gian Huyết Ngục, lúc đó ta muốn xem ngươi còn có thể mạnh miệng đến mức nào?
Thái Hiên nhe răng cười, ánh mắt hiện rõ biểu lộ khinh thường.
Chu Nguyên không có lại đáp lời, chỉ là ánh mắt dừng ở phía trên con thoi bảy màu, có tiếng thì thầm vang lên.
- Phá Chướng.
- Địa Thánh.
- Thiên Tru.
- Huyền Vương.
Chu Nguyên bình tĩnh thấp giọng nói.
Mà sau mỗi một từ được hắn nói ra, chỉ thấy được phía trên con thoi bảy màu kia lại là có thêm một đường Thánh Văn cổ xưa hiện ra đến, sau đó chậm rãi lưu chuyển dọc theo con thoi.
- Tứ Thánh Văn, chuyển hóa!
Bốn đường Thánh Văn vận chuyển, chỉ sau một cái chớp mắt, ánh sáng bảy màu bên trên con thoi dĩ nhiên là đang dần dần rút đi và biến thành một loại màu sắc xám tro giống như là Hỗn Độn. Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủn, con thoi bảy màu đã biến thành con thoi hỗn độn.
Hơn nữa, sức mạnh ẩn chứa trên đó cũng ở trong một sát na cái kia xuất hiện biến hóa đặc thù nào đó.
Mơ hồ có một loại sức mạnh chấn động làm cho thiên địa thương khung đều run rẩy xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Thái Hiên lập tức co lại, bởi vì hắn cảm giác được, vào lúc này, sức mạnh bên trên con thoi kia đã tiếp cận với Thánh Giả rồi!
- Hắn làm sao có thể tụ tập được sức mạnh to lớn đến mức này? !
Cảm xúc trong nội tâm của Thái Hiên lúc này giống như là biển cả đang nổi sóng to gió lớn, tuy rằng cái kia thực sự không phải là hình thái nguyên vẹn của Thánh Nguyên chính thức, nhưng bất kể như thế nào thì cũng đã có một phần uy năng của Thánh Nguyên rồi, thậm chí có thể coi là Thánh Nguyên ở hình thức ban đầu.
Mà phải biết rằng, Thánh Nguyên là thứ mà chỉ Thánh Giả mới có.
Trước Thánh Giả, trong cơ thể của người tu luyện vẫn chỉ là nguyên khí nhưng sau khi đột phá Thánh Giả, người tu luyện lại có thể kết nối với toàn bộ thế giới đến một mức độ sâu sắc hơn nữa, nhờ thế mới làm cho nguyên khí của bản thân bắt đầu lột xác.