Người dịch: Nguyễn Khiêm
Ông!
Nhưng mà khi Thái Hiên còn đang kinh hãi thì con thoi hỗn độn kia đã bộc phát ra một tiếng réo rắt, âm thanh này ầm ầm vang vọng, nhanh chóng quanh quẩn từng nơi hẻo lánh trong Thạch Long Bí Cảnh, đồng thời còn khiến cho vùng trời đất này xuất hiện sự cộng minh. Ngay sau đó lập tức có nguyên khí mênh mông bắt đầu khởi động, tạo thành gió lốc nguyên khí ở hư không phía trên chiến trường.
Chỉ có điều lúc này đã không còn người nào chú ý đến dị tượng bực này, bởi vì khi con thoi hỗn độn kia lại lần nữa bắn ra, Vô Gian Huyết Ngục kia đã lập tức không chịu nổi gánh nặng, mọi người chỉ nghe thấy từng tiếng răng rắc rắc cùng với nhìn thấy từng vết rách xuất hiện ở phía trên đó. Sau đó, vết rách nhanh chóng lan tràn ra.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, vết rách đã lan ra khắp mọi nơi, ngay sau đó, Vô Gian Huyết Ngục lập tức ầm ầm vỡ nát.
Vào lúc này, vô số thần hồn ấn ký ẩn chứa trong đó cũng bị đều xóa bỏ.
Phụt!
Vô Gian Huyết Ngục bị phá, Thái Hiên kia cũng bị ảnh hưởng đến, lúc này một búng máu tươi phun ra, trên khuôn mặt giống như là xương khô dần hiện ra biểu cảm kinh hãi gần chết cùng với oán độc.
Vô Gian Huyết Ngục kia chính là tâm huyết do hắn tích lũy nhiều năm mới biến thành, hôm nay bị Chu Nguyên phá vỡ, sau này muốn lại thi triển thì rất không có khả năng rồi.
Chỉ có điều còn không đợi Thái Hiên phẫn nộ gào thét, trong lòng của hắn đột nhiên cảm thấy phát lạnh, sau đó cảm giác đến một vệt sáng xuyên qua hư không, nhanh chóng tập trung vào khí tức của hắn, vệt sáng kia dùng tốc độ nhanh chóng giống như là thuấn di, đột nhiên phá vỡ hư không bay tới.
Giờ khắc này tóc gáy toàn thân của Thái Hiên dựng ngược lên, một loại khí tức tử vong rất nhiều năm cũng chưa từng thể nghiệm qua đột nhiên xông lên đầu.
Trong khoảnh khắc sống chết này, thân hình của Thái Hiên nhanh chóng lùi lại, cùng lúc đó một thanh trường mâu đồng xanh dính máu loang lổ từ trong tay áo của hắn mãnh liệt bắn ra, đúng là thanh Thánh Nguyên Binh kia.
Chỉ có điều Thái Hiên cũng không có cho rằng thanh Thánh Nguyên Binh đã mất đi Liên Ấn gia trì này có thể cản lại con thoi hỗn độn kia, cho nên hắn quyết đoán cắn răng một cái, trực tiếp dẫn nổ Thánh Nguyên Binh đã theo hắn chinh chiến nhiều năm này.
Uỳnh!
Trường mâu đồng xanh tự bạo, sức mạnh đáng sợ hình thành trực tiếp xông thẳng về vệt sáng màu xám tro kia.
Hai luồng sức mạnh đập đến, tuy rằng vệt sáng màu xám tro vẫn có thể xuyên thấu vụ nổ này, chỉ có điều sức mạnh ở bên trên thì là đã trở nên mỏng manh hơn không ít.
Mà sau đó vệt sáng màu xám tro này vẫn còn tiếp tục xuyên thấu không biết bao nhiêu tầng nguyên khí phòng ngự được Thái Hiên bố trí ở trước người thì mới rốt cục kiệt lực, cuối cùng phá thành mảnh nhỏ.
Thái Hiên thấy thế, lúc này mới thở ra một hơi dài. Vào lúc này, toàn thân của hắn đã mồ hôi đầm đìa, chuyện này làm cho hắn cực kỳ tức giận, đã bao nhiêu năm rồi hắn không có chật vật như thế!
- Chu Nguyên!
Ánh mắt âm tàn của Thái Hiên nhìn về phía Chu Nguyên ở xa xa, mà khi hắn sắp sửa nói ra những lời ngoan độc thì hắn đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, một luồng khí lạnh khó nói lên lời từ trong lòng tuôn ra.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy từ bên trong những mảnh nhỏ của con thoi hỗn độn ở trước mắt đột nhiên có một mảnh vỡ kỳ dị mãnh liệt bắn ra.
Mảnh vỡ kia mang theo ý cảnh cực kỳ cổ xưa, giống như là sinh cùng lúc với thiên địa, sức mạnh ẩn chứa trong đó tựa hồ còn muốn cổ xưa hơn mấy vị Cổ Thánh của Thánh tộc bọn họ!
Lúc này đây, tất cả những tầng phòng ngự ở trước người hắn đã không còn tiếp tục phát huy tác dụng.
Vì vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh vỡ cổ xưa kia phá vỡ hư không bay tới, cuối cùng nhẹ nhàng linh hoạt xuyên thấu qua chỗ bộ ngực của hắn.
Trong một sát na này, nguyên khí vốn đang bạo động trong thiên địa cũng tựa hồ là đã ngưng trệ.
Khi mảnh vỡ cổ xưa kia xuyên qua lồng ngực của Thái Hiên thì nguyên khí cuồng bạo trong thiên địa đột ngột ngưng trệ xuống.
Vào lúc này, biểu cảm trên mặt của Thái Hiên cũng cứng lại.
Một lát sau, hắn mới giống như là vừa tỉnh cơn mơ, gian nan cúi đầu, chỉ thấy được phía trên chỗ lồng ngực của mình xuất hiện một miệng vết thương nho nhỏ, miệng vết thương này nhỏ đến mức dùng tốc độ khôi phục của thân thể của hắn thì chỉ cần trong chớp mắt là có thể chữa trị.
Nhưng tình huống chân thật lại không phải như thế.
Bởi vì Thái Hiên có thể cảm giác được giờ phút này, có một luồng sức mạnh cổ xưa mà cường hoành đang tràn ngập ở khắp trong người, hết thảy mọi thứ trong cơ thể bị luồng sức mạnh kia lướt qua đều đang dần dần hóa thành vô hình, giống như là bị xóa đi.
Luồng sức mạnh cổ xưa mà cường hoành này vô cùng bá đạo!
Lúc này đây, ở trong lòng của Thái Hiên cũng xuất hiện biểu cảm khủng hoảng, đòn tấn công kia của Chu Nguyên đích thật là cực kỳ cường đại, nhưng ở bên trong dự đoán của hắn, cho dù bản thân thật sự bị đánh trúng thì cũng chỉ là trọng thương mà thôi. Nhưng mà chính hắn cũng không nghĩ tới, ở bên trong đòn tấn công kia lại vẫn ẩn chứa một mảnh vỡ cổ quái, lực sát thương của mảnh vỡ kia đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của hắn quá nhiều.
Thân hình giống như là xương khô kia của Thái Hiên thất tha thất thểu đi về phía trước, hắn giơ hai tay lên che trên miệng vết thương trước ngực, ánh mắt tràn đầy kinh hãi cùng khó tin nhìn về phía Chu Nguyên:
- Đó là cái gì? !
Chu Nguyên xòe bàn tay ra, có một mảnh vỡ cổ xưa hiện ra từ trong hư không, lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn.
Mảnh vỡ kia không biết là làm từ loại chất liệu nào, bên trên đó bị những đường vân nguyên thủy cổ xưa che kín, tựa như là biến thành từ lúc thiên địa sơ khai.
Mảnh vỡ này đến từ chính Thương Huyền Thánh Ấn!
Lúc trước, ở bên trong chỗ sâu nhất của quả cầu ánh sáng do bốn Thánh Văn hình thành là cất giấu vật ấy, dĩ vãng Chu Nguyên không có cách nào để thúc dục nó, nhưng bây giờ, sau khi đột phá, khả năng khống chế bốn Thánh Văn hắn đã lại lần nữa tăng lên một cái bậc thang, nhờ thế mới có thể mượn sức mạnh của Tứ Thánh Văn, thúc dục mảnh vỡ của Thương Huyền Thánh Ấn này, tặng cho Thái Hiên một đòn trí mạng.