Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nguyên thuật hắn thi triển lúc trước tự nhiên chính là Tổ Long Bàn Thiên Thuật, cũng chỉ có thi triển bộ Nguyên thuật này làm vật dẫn thì hắn mới có thể dẫn động sức mạnh của Tổ Long lưu lại ở nơi này.
Chỉ có điều nói cho cùng vẫn là Thái Hiên kia quá ngu xuẩn, nếu như không có hư ảnh Thánh Thần kích thích, hắn quả thật cũng không làm được điểm này.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Cửu Tinh Thánh Đồng kia, khi hư ảnh Thánh Thần tiêu tán, Thánh Đồng kia giống như là ngây ra vậy, lại không có phản ứng gì.
- Xem ra lần đánh cược cuối cùng này của ngươi đã thất bại.
Chu Nguyên cười nói.
Cửu Tinh Thánh Đồng có chút run rẩy, xoay mình giống như nhìn về phía Chu Nguyên. Từ bên trongThánh Đồng kia, Chu Nguyên cảm nhận được một loại cảm xúc gọi là sợ hãi .
Luồng sức mạnh lúc trước kia cũng làm cho một đám thần hồn ấn ký cuối cùng của Thái Hiên cảm thấy kinh hãi.
Hơn nữa, hắn cũng minh bạch, lần này bản thân triệt để thua cuộc rồi.
Thua đến mức không còn gì cả.
- Ta... Không cam lòng... Không cam lòng!
Vào lúc này, ở bên trong Cửu Tinh Thánh Đồng chợt có tơ máu rậm rạp chằng chịt tuôn ra, tiếng gầm gừ của Thái Hiên như có như không truyền ra, hắn thật sự rất không cam lòng, vốn dĩ hắn cho rằng Thạch Long Bí Cảnh này sẽ là cơ duyên lớn của hắn, là cơ hội để hắn có thể một bước lên trời, từ phàm nhập thánh, đột phá Thánh Giả Cảnh!
Nguyên bản mọi chuyện đều cực kỳ thuận lợi, nhưng ai cũng không nghĩ tới, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện một con ngựa đen là Chu Nguyên!
Lúc này, Thái Hiên cảm thấy vô cùng hối hận, hắn hối hận vì lúc trước khi Chu Nguyên còn chưa đột phá, hắn vậy mà không có dốc hết sức mạnh gạt bỏ đối phương, chính nhờ điều này mới khiến cho đối phương có cơ hội lột xác!
Mà cũng chính điểm sai lầm này trực tiếp là đã thay đổi kết cục!
Phanh!
Tơ máu trong Thánh Đồng Cửu Tinh càng ngày càng nhiều, sức mạnh ở trong đó cũng bạo động đến cực hạn. Cuối cùng, trong ánh mắt rung động của mọi người, Thánh Đồng ầm ầm một tiếng rồi nổ tung!
A!
Mơ hồ có một tiếng kêu thê lương, thảm thiết quanh quẩn.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, ai cũng minh bạch, lúc này đây, Thái Hiên đã bị chết triệt triệt để để.
Trận chiến cao cấp nhất trong cảnh giới Pháp Vực này rốt cục xuất hiện kết quả.
Mà kết quả này hiển nhiên là vượt qua sự dự liệu của mọi người...
Chu Nguyên thắng, Thái Hiên chết!
Biểu cảm của đám người đại quân của Thánh tộc đều giống như cha mẹ chết, sắc mặt tất cả đều trở nên trắng bệch.
Mà bên phía Chư Thiên sau một quãng thời gian trầm mặc ngắn ngủi thì lập tức có tiếng hoan hô đinh tai nhức óc bùng lên, sắc mặt của người đều đỏ lên vì kích động, bọn họ hô to hai tiếng Chu Nguyên, tiếng gầm tựa như là có thể chọc thủng bầu trời.
Giờ khắc này, Chu Nguyên ở trong mắt bọn họ chính là anh hùng đội trời!
Nghe được tiếng gầm inh tai kia, Hi Tinh cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Nàng đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên, trong lòng âm thầm cảm khái. Năm đó, khi hai người mới gặp gỡ, tiểu sư đệ này cũng chỉ có tu vi là Thần Phủ Cảnh, vậy mà trong lúc không để ý, hắn đã trưởng thành đến mức này, đã sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích trên đoạn đường đi đến.
Nàng có dự cảm, có lẽ thành tựu trong tương lai của hắn không thể tính toán được, cho dù là sư tôn của nàng thì e rằng cũng sẽ phải nhìn lên.
Con đường truyền kỳ của hắn có lẽ, hiện tại mới vừa chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Tiểu sư đệ, khổ cực cho đệ rồi. Đệ chính là anh hùng của Chư Thiên ta.
Nàng che ngực, thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Vào lúc này, sự khẩn trương, lo lắng tạo thành áp lực đè nặng trong lòng nàng hồi lâu rốt cục đã không còn nữa.
Nghe thấy những tiếng hoan hô, tôn sùng mà những Chư Thiên cường giả dành cho Chu Nguyên, biểu cảm trên mặt của Từ Bắc Diễn cứng lại, trong lòng cảm thấy cực kỳ đố kỵ. Bởi vì hắn rất rõ ràng, trải qua một trận chiến này, về sau, địa vị cùng danh vọng của Chu Nguyên ở trong Chư Thiên sẽ đạt tới loại trình độ nào.
Thậm chí theo ý nào đó thì đối phương đã có thể so sánh với Thánh Giả.
Mà hết thảy chuyện này vốn là điều hắn mong ước.
Vì cái gì phàm là thứ hắn nhìn trúng, thằng này đều muốn tới đoạt? !
Rõ ràng lúc trước, Chu Nguyên căn bản còn không có tư cách để cho hắn nhìn thẳng vào, nếu không phải có Thương Uyên cùng với Thần Nữ thì Chu Nguyên lại được coi là cái gì? Nhưng bây giờ... bất luận là thực lực hay là danh vọng, Chu Nguyên cũng đã vượt qua hắn.
Tu luyện nhiều năm như vậy, thủy chung thuận buồm xuôi gió xuôi nước, được tôn xưng là thiên chi kiêu tử, nhận được sự tôn sùng cùng kính sợ của mọi người, rốt cục ở thời khắc này, Từ Bắc Diễn đã thể nghiệm được cái cảm xúc gì gọi là ghen ghét.
Bên trên hư không, nhìn qua Cửu Tinh Thánh Đồng đã triệt để biến mất kia, Chu Nguyên cũng thở ra một hơi dài, sau đó hắn nhìn về phía đại quân của Chư Thiên đang bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời, giọng nói bình tĩnh truyền đến:
- Hiện tại còn chưa đến thời khắc buông lỏng, tất cả mọi người nghe lệnh, tiến công! Triệt để đuổi người trong đội ngũ của Thánh tộc ra khỏi Thạch Long Bí Cảnh! Thắng lợi thuộc về phía Chư Thiên chúng ta!
Hắn duỗi ngón tay ra, chỉ về hướng đại quân đang hỗn loạn của Thánh tộc.
- Vâng!
Mà khi giọng nói bình tĩnh của Chu Nguyên truyền xuống, những tiếng hoan hô kia lập tức dừng lại. Vào giờ khắc này, cho dù là những Pháp Vực Đệ Tam Cảnh kiệt ngao bất tuần kia đều coi lời nói của Chu Nguyên giống như là quân lệnh vậy, không có người nào dám không tuân theo.
Vì vậy, sau một khắc, đại quân của Chư Thiên giống như là nước lũ trào ra, cuốn theo nguyên khí giống như sóng lớn ngập trời, xung phong đánh về phía đại quân của Thánh tộc đang hỗn loạn.
Biệt khuất cùng phẫn nộ do bị áp chế lúc trước rốt cục vào lúc này triệt để bộc phát.
Mà cục diện đến một bước này, ai nấy đều thấy được đến thắng bại của trận tranh giành Thạch Long Bí Cảnh này đến tột cùng là thuộc về phương nào rồi.