Người dịch: Nguyễn Khiêm
Bên trong Hỗn Độn Kim Chung, sắc mặt của Kim La Cổ Tôn không hề thay đổi, ông vẫn nhắm mắt giống như là lão tăng đang nhập định.
Chỉ có điều vào lúc này, ở bên trong Thánh Sơn đang lơ lửng trên không trung kia đột nhiên có một vệt sáng thần bí rơi xuống, ở bên trong vệt sáng kia giống như là ẩn chứa một loại sức mạnh cùng với ý chí đã ...... vượt qua Thánh Giả!
Bá!
Khi vệt sáng thần bí kia vừa lướt xuống, Hỗn Độn Kim Chung tựa như là đột nhiên ngưng trệ ở bên trong thời không. Loại cảm giác này tựa như là Hỗn Độn Kim Chung đã bị lưu đày ở bên trong Thời Không Trường Hà.
- Vệt sáng kia là .... ý chí của Thánh Thần sao? !
Vào lúc này sắc mặt của Kim La Cổ Tôn rốt cục đã có biến hóa. Không ngờ ở bên trong Thánh Sơn Đồ này lại vẫn ẩn chứa một tia ý chí của Thánh Thần, tia ý chí đó lại có thể lưu đày Hỗn Độn Kim Chung của hắn vào Thời Không Trường Hà trong mấy giây.
Tuy rằng thời gian lưu đày này cực kỳ ngắn ngủi nhưng vị Thiên Trảm Cổ Thánh kia tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có thế này.
- Kim La, ngươi nhất định phải chết!
Quả nhiên, ngay khi Kim Chung cùng với Kim La Cổ Tôn đều bị ngưng trệ trong một cái chớp mắt kia, giọng nói lạnh lùng của Thiên Trảm Cổ Thánh vang lên, lại là một búa chém xuống, một búa kia rơi xuống, giống như là có ngàn vạn ngôi sao chôn vùi theo.
Mà hiện tại, một búa này cũng đang chém thẳng về phía Kim La Cổ Tôn!
- Cổ Tôn cẩn thận!
Các vị Thánh Giả của Chư Thiên đều sợ hãi hét lên.
Chỉ có điều, một búa kia vừa chém xuống thì hư không phía trên Kim La Cổ Tôn đột nhiên vỡ ra tạo thành một vết nứt lớn, vô số người đều nhìn thấy, ở đằng sau vết nứt kia tựa hồ là một căn tiểu viện u tĩnh.
Mà Chu Nguyên lại cực kỳ quen thuộc với tiểu viện kia, bởi vì đó đúng là chỗ ở của Yêu Yêu.
Mà lúc này, Yêu Yêu đứng ở giữa những khóm hoa, biểu cảm trên dung nhan tuyệt mỹ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như bình thường, trong đôi mắt đẹp tràn ngập đạm mạc.
Tay nàng cầm một thanh cung thần, ngón tay ngọc thon dài kéo dây cung, trong một cái chớp mắt kia, có một loại sức mạnh áp đảo Thánh Giả ngưng tụ, biến thành một mũi tên cực kỳ xinh đẹp, phía trên giống như là có khắc lấy vô số Nguyên văn cổ xưa.
Sau khi cây cung thần được kéo căng giống như thành một vầng trăng sáng thì nàng hờ hững, buông ngón tay ngọc ra.
Ông!
Chỉ tron nháy mắt, mũi tên có khắc đầy Nguyên văn cổ xưa kia đã xuyên thủng hư không, xuất hiện ở bên ngoài Thạch Long Bí Cảnh, cuối cùng bắn thẳng vào chiếc rìu lớn đang chém xuống kia.
Hai bên va chạm nhưng không có tiếng động gì vang lên, mọi người chỉ thấy được hào quang ngưng tụ ben ngoài chiếc rìu lớn tựa như là tuyết đọng gặp phải mặt trời mùa hè vậy, nhanh chóng tan rã với một tốc độ kinh người.
- Thần lực? !
Mà đúng lúc này, giọng nói ồm ồm giống như là sấm rền của Thiên Trảm Cổ Thánh vang lên, vọng khắp mọi nơi, trong đó đúng là có ẩn chứa sự hoảng sợ.
Sắc mặt của Thái Di Cổ Thánh kia cũng kịch liệt biến đổi.
- Thần Linh Đệ Tam lại đã khôi phục đến một bước này rồi sao? !
Suy nghĩ ở trong lòng của bọn hắn hiện lên giống như là ánh chớp lướt qua trời đêm mà mũi tên ẩn chứa Thần lực kia đã triệt để phá hủy chiếc rìu lớn, cuối cùng chợt lóe lên rồi biến mất. Sau đó mọi người thấy được, hư không nứt vỡ, thân hình khổng lồ của Trảm Thiên Cổ Thánh kia bị mũi tên kéo đi, nhanh chóng biến mất ở chỗ sâu trong hư không. Cùng lúc đó, còn có một tiếng gầm gừ thống khổ từ chỗ cách xa truyền đến, chấn động Thạch Long Bí Cảnh.
Giờ này khắc này, khi nhìn thấy cảnh tượng kia, bất luận là người của Chư Thiên hay là Thánh tộc đều phải khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.
Từng ánh mắt hoảng sợ nhìn qua bóng người xinh đẹp tuyệt mỹ đứng ở giữa những khóm hoa bên trong chỗ hư không bị xé rách kia.
Ai cũng không ngờ, một mũi tên này lại đáng sợ như vậy, trực tiếp là đánh trọng thương một vị Cổ Thánh của Thánh tộc!
Mà ở trong ánh mắt rung động của mọi người, cây cung cổ xưa trong tay bóng hình xinh đẹp kia lại hơi dịch chuyển, tập trung vào chỗ Thái Di Cổ Thánh.
Ở chỗ dây cung, luồng sức mạnh đáng sợ kia lại lần nữa ngưng tụ.
Nhìn thấy thế, sắc mặt của Thái Di Cổ Thánh kịch liệt biến đổi, ánh mắt của hắn không ngừng biến ảo, cuối cùng thân hình lóe lên giống như là bọt nước rồi biến mất.
Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp kia vang lên, vọng khắp ở trong tai những cường giả của Thánh tộc.
- Tất cả mọi người ... lui lại mau!
Khi thanh âm trầm thấp của Thái Di Cổ Thánh quanh quẩn tại tòa không gian này, rất nhiều cường giả Thánh tộc cũng vội ngừng tay, khuôn mặc đầy âm trầm, không ngờ kết quả sẽ là thế này.
Dù sao, tại trong quá khứ, trong những trận chiến với Chư Thiên thì Thánh tộc luôn là bên chiếm ưu thế, nhưng lần này, Thánh tộc lại bị bức lui.
Ánh mắt bọn hắn nhìn xuyên qua hư không, nhìn qua bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ cầm cây thần cung trong tay kia, trong mắt ai nấy lộ rõ vẻ ngưng trọng cùng sợ hãi. Đó chính là vị thần thứ ba trong truyền thuyết sao? Quả nhiên không hổ là Tiên Thiên Thần Chi, dù chưa hoàn toàn thức tỉnh, đã có thể đánh lui Cổ Thánh.
Bọn hắn hiểu, một khi vị này nhúng tay, thì kết quả trận chiến này đã rõ ràng rồi.
Thân ảnh của các Thánh Giả Thánh tộc dần tiêu tán, cùng lúc đó, đại quân Thánh tộc cũng dần dần độn không mà đi.
Chỉ qua chốc lát ngắn ngủi, bí cảnh Thạch Long vốn còn đang tràn đấy khí thế sát phạt này lại trở nên yên tĩnh, tưởng như trận đại chiến kinh thiên động địa vừa nãy chỉ là ảo giác vậy.
Nhưng cũng đúng là kết quả này khiến cho các cường giả Chư Thiên như đang nằm mơ.
Trên Thạch Long khổng lồ, đông đảo cường giả Pháp Vực ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp đang đứng trong căn tiểu viện u tĩnh kia. Trong mấy năm nay, kể từ khi Yêu Yêu xuất hiện tại thành Chư Thiên, nàng đã được đông đảo cường giả Chư Thiên hâm mộ.
Chỉ là phần lớn cảm giác hâm mộ này đều bắt nguồn từ dung nhan xuất trần cùng khả năng luyện chế ra Tổ Long Đan của nàng.