Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1579 - Chương 1578: Con Mắt Của Thần (1)

Chưa xác định
Chương 1578: Con mắt của Thần (1)

Chu Nguyên thấy nó, cười nói:

- Đi thôi, về nhà, Yêu Yêu còn đang chờ chúng ta về!

Sau khi chào hỏi với mấy người Tô Ấu Vi, Chu Nguyên trực tiếp lướt về phía đường hầm không gian nối tới thành Chư Thiên kia.

Không có người ngăn cản hắn, ánh mắt của các Thánh Giả cũng nhìn lướt qua liền rút đi.

Bọn họ cũng hiểu Chu Nguyên đang đi đâu, cũng vui vẻ để Chu Nguyên đi làm như vậy. Dù sao, với Chư Thiên bây giờ mà nói, thì việc an ủi vị Đệ Tam Thần kia là việc quan trọng nhất. Mà nhìn khắp Chư Thiên, cũng chỉ có mình Chu Nguyên là có thể khiến cho Đệ Tam Thần quan tâm.

Chu Nguyên bước ra khỏi đường hầm không gian, đặt chân lên thành Chư Thiên, hắn không hề dừng lại mà đi thẳng tới chỗ tiểu viên u tĩnh kia.

Hắn hạ xuống trước cửa viện, sau đó chậm lại bước chân, đi vào bên trong.

Trong viên, rừng hoa vẫn cứ chói lọi, ở vị trí trung tâm, Yêu Yêu nhắm mắt nằm lẳng lặng trên ghế, gương mặt trắng nõn như ngọc xinh đẹp tuyệt mỹ, ánh nắng chiếu rọi xuống làm như người nàng như khoác một tầng ánh sáng.

Chu Nguyên bước nhẹ chân đến bên cạnh nàng, hắn có thể cảm nhận được một chút mỏi mệt hiện lên giữa đôi lông mày đang cau lại của Yêu Yêu. Hiển nhiên, việc sử dụng loại lực lượng kia khiến cho nàng phải gánh chịu thống khổ.

Hắn đưa tay, cầm lấy đôi tay nhỏ lạnh buốt như ngọc của Yêu Yêu, nói khẽ:

- Về sau nàng cố gắng đừng lạm dụng loại lực lượng kia nữa.

Tay nhỏ của Yêu Yêu bắt lấy tay Chu Nguyên, sau đó miệng hơi nhếch, ừ nhẹ một tiếng.

Chu Nguyên cười nói:

- Làm gì mà vẫn cứ nhắm mắt lại thế?

Yêu Yêu do dự một chút, nói:

- Sợ, sẽ làm ngươi giật mình.

Ánh mắt Chu Nguyên ngưng lại, nói:

- Sao thế? Nàng mau mở mắt ra!

Nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của Chu Nguyên, Yêu Yêu chỉ có thể chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy con mắt phải của nàng vẫn còn như thường, vẫn cứ trong suốt thanh tịnh, nhưng con mắt bên trái lại biến thành một mảnh tinh không vô tận, trong đó như đang có Địa Phong Thủy Hóa diễn sinh, Thiên Địa Huyền Hoàng sinh diệt.

Một luồng uy áp làm người ta run sợ tràn ra, chỉ là nhìn thoáng qua, Chu Nguyên đã cảm thấy sợ hãi khó tả, tưởng như có một tồn tại kinh khủng đang nhìn chằm chằm hắn.

Con mắt thâm thúy, cổ kia như tinh không kia, trông giống như… con mắt của Thần!

Chu Nguyên kinh ngạc nhìn con mắt trái tràn đầy cổ lão, thần bí, tựa như con mắt của Thần của Yêu Yêu, cảm nhận sự lạnh nhạt, áp lực ập vào mặt, cảm giác tựa như đôi mắt ấy xuất phát từ chín tầng trời nhìn xuống chúng sinh, điều này làm Chu Nguyên cảm thấy rất khó chịu.

- Phù!

Nhưng cuối cùng Chu Nguyên vẫn thở sâu một hơi, đè lại cảm xúc khó chịu, nắm lấy tay nhỏ của Yêu Yêu, trầm giọng hỏi:

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Yêu Yêu nói khẽ:

- Hẳn là vì trước đó sử dụng lực lượng quá lớn, khiến cho tốc độ khôi phục Thần tính trở nên nhanh hơn.

Chu Nguyên trầm mặc lại, có lẽ đối với Yêu Yêu, Thần tính dần khôi phục cũng đồng nghĩa với việc nàng có được một sức mạnh chí cao. Nhưng ai cũng không biết, liệu rằng sau khi Thần tính khôi phục hoàn toàn thì ý thức hôm nay của nàng có còn giữ lại được hay không…

- Xin lỗi… tại thực lực của ta còn chưa đủ! – Sắc mặt Chu Nguyên trở nên đắng chát, nếu hắn có đủ thực lực, vậy cũng không cần Yêu Yêu phải ra tay.

Yêu Yêu hơi nghiêng đầu, một sợi tóc dài rủ xống che lại con mắt bên trái, nàng duỗi cánh tay nõn nà lạnh buốt, đặt lên bên mặt Chu Nguyên, ánh mắt nhìn hắn, nói:

- Chu Nguyên, về sau đừng tự trách mình như thế nữa. ta biết chàng cố gắng hơn bất kì ai. Ta cũng biết chàng rồi cũng sẽ mạnh lên, không hề thua kém bất cứ ai. Ta tin tưởng, ngày đó sẽ không quá xa.

Những năm gần đây, có thể nói Yêu Yêu là một trong những người hiếm hoi chứng kiến sự trưởng thành của Chu Nguyên, từ một thiếu niên cả tám mạch còn chưa mở được, đến bây giờ danh chấn Chư Thiên. Người ngoài chỉ biết hắn sáng tạo từng kỳ tích một, nhưng lại không rõ vì đạt được những kì tích đó mà Chu Nguyên đã phải cố gắng, vượt qua bao chông gai như thế nào.

Có thể nói đằng sau mỗi kỳ tích, là một lần dùng mạng sống của mình để đổi lấy.

Mặc dù Chu Nguyên luôn tự khoe bản thân mình là Người Ăn Cơm Chùa* lớn nhất Chư Thiên, nhưng Yêu Yêu hiểu, thực ra đó là một lời động viên của Chu Nguyên dành cho chính mình, hắn sẽ không từ bỏ việc thu ngắn khoảng cách gần như một trời một vực giữa hắn và nàng.

*Ăn cơm chùa: cách nói nhạo báng, thường chỉ nhà trai chỉ ăn bám vào nhà gái, không cố gắng, nỗ lực gì.

Mặc dù trên con đường này tràn đầy gai góc, ngăn cản trùng điệp, thương tích đầy mình, hắn vẫn kiên nhẫn tiến về phía trước.

Đây cũng là một trong những phẩm chất mà Yêu Yêu thích nhất ở Chu Nguyên.

Những năm gần đây, Thần tính dần khôi phục, Yêu Yêu càng ngày càng trở nên lạnh lùng, nhưng bởi vì có Chu Nguyên ở bên cảm nhiễm, nàng vẫn còn có thể giữ lấy chút nhân tính. Có thể nói, tại trong lòng Yêu Yêu, Chu Nguyên là ngọn đèn chỉ dẫn nàng đi tiếp, chống lại sự ăn mòn cùng cô tịch của Thần tính.

Chu Nguyên cảm nhận được cảm giác lạnh buốt truyền tới từ trên tay Yêu Yêu, cười với nàng một tiếng, cũng không phải hắn yếu mềm gì, chỉ là lúc nãy nhìn thấy sự thay đổi của Yêu Yêu, không nhịn được đau lòng mà thôi.

Hắn nhanh chóng bình phục tâm tình, nghiêm túc nói:

- Về sau nếu không cần thì không nên dùng loại lực lượng này nữa. Yêu Yêu, nàng phải nhỡ kỹ, mặc dù mọi người đều coi nàng là hi vọng cuối cùng của Chư Thiên, nhưng không có bất cứ ai có quyền có thể ép nàng làm gì cả. Ta tin rồi sẽ có người đứng ra gánh vác, mà nếu quả thật đến thời điểm Chư Thiên đã không còn người như vậy, vậy thì…

Sắc mặt Chu Nguyên nặng nề mà quyết tuyệt, nói:

- Thà rằng hủy diệt, cũng còn hơn là trốn trong góc kéo dài hơi tàn!

Yêu Yêu kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, sau một lúc lâu, khóe môi mới hơi cong cong lên, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa, nàng biết kỳ vọng của Chư Thiên này đối với mình, mà mặc dù bản thân nàng không thích, nhưng cũng không thể trốn trách trách nhiệm thuộc về mình này.

Nhưng bây giờ, Chu Nguyên lại nói, hắn ủng hộ nàng làm ra bất cứ lựa chọn nào, mà không phải nhất nhất tuân theo trách nhiệm trói buộc kia.

Bình Luận (0)
Comment