Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 158: Hợp Tác.

Chưa xác định
Chương 158: Hợp tác.

Tại một nơi nào đó ở Thánh Tích Chi Địa.

Võ Hoàng đang ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi. Hắn ngẩng đầu nhìn qua tòa Thánh Bia đang lơ lửng ở trên không trung kia, sắc mặt không có một chút gợn sóng nào mà nhìn vào chính chữ đang được hiển hiện ở trên mặt Thánh Bia. Một lát sau, thì thào tự nói:

-Chu Tiểu Yêu...

-Vì sao ta chưa từng nghe nói qua tên của người này? Hắn ta lại có mối quan hệ như thế nào đối với tên Chu Nguyên kia?

*bây giờ Yêu Yêu đang nữ giả nam trang, nên trong đối thoại của người ngoài thì sẽ xưng Yêu Yêu là hắn.

Võ Hoàng nhíu mày lại. Mọi việc xảy ra chính như những gì mà trên Thánh Bia đã viết. Hắn đã cùng giao thủ với Chu Tiểu Yêu, thế nhưng đến cuối cùng lại bị rơi vào thế hạ phong, không thể không lập tức rút đi.

Cuộc chiến đấu đó diễn ra cực kỳ kịch liệt, có thể coi đây là một trong những trận chiến gian nan nhất của Võ Hoàng trong những năm gần đây.

Rõ ràng là người tên Chu Tiểu Yêu kia không có nguyên khí, thế nhưng lại có thần hồn vô cùng cường đại. Không chỉ vậy, mà kẻ này còn có mức độ am hiểu cực lớn về Nguyên Văn. Phảng phất như chỉ cần tiện tay là hắn ta đã có thể gọi ra từng đạo Nguyên Văn với uy năng khó lường.

Mặc dù biết rõ là đối với loại đối thủ như thế này, thì chỉ cần cẩn thận không ngừng tiêu hao sức lực của đối phương, hoặc là chiến đấu cận thân là có thể giành được chiến thắng. Thế nhưng Võ Hoàng đã thử rất nhiều lần nhưng không thể tới gần được phạm vi mười trượng quanh thân Yêu Yêu.

Đối phương không ngừng tung ra từng đạo quyển trục với đủ loại Nguyên Văn cường đại, khiến cho ngay cả Võ Hoàng đều cảm thấy rất khó giải quyết.

Mà lại, Võ Hoàng mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm phát tán ra từ trên người Yêu Yêu. Chính loại khí tức nguy hiểm này khiến cho đến cuối cùng, Võ Hoàng lựa chọn rút lui, mà không phải là quyết tử chiến cùng với Yêu Yêu.

-Thần hồn của hắn ta cực mạnh, thậm chí rất có khả năng là hắn ta vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Võ Hoàng nói chậm rãi. Lần đầu tiên trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng rất nhiều. Hắn có cảm giác, chỉ sợ người tên Chu Tiểu Yêu này chính là trở ngại lớn nhất trong lần thí luyện tại Thánh Tích Chi Địa này.

-Nếu như không thể diệt trừ nhanh chóng kẻ này, e rằng về sau mình sẽ gặp phải phiền phức không ngừng…

Võ Hoàng nói một mình. Đột nhiên, hắn nhắm hai mắt lại, đứng lên chậm rãi, nói với giọng đầy thản nhiên:

-Nếu như đã tới thì hãy hiện thân đi! Giấu đầu lộ đuôi như vậy thì có khác gì so với lũ chuột nhắn cơ chứ?

Âm thanh của Võ Hoàng vang vọng khắp xung quanh, nhưng mà bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ.

Tr ong mắt Võ Hoàng hiện lên vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên năm ngón tay nắm chặt lại, đánh mạnh một quyền về một chỗ ở phương hướng cách đó không xa.

Oanh!

Nguyên khí màu xích hồng gào thét mà ra, khiến cho mặt đất dưới chân đều như bị hòa tan.

Nguyên khí màu xích hồng bắn thẳng tới mục tiêu tại nơi nào đó. Bất quá ngay tại thời điểm sắp trúng đích, thì phảng phất hư không hơi chập trùng một chút, sau đó từ giữa không trung có một cái bàn tay thon dài tái nhợt vươn ra chậm rãi.

Bàn tay kia xoay trong nhẹ nhàng, lập tức nguyên khí màu xích hồng vốn đang gào thét lao đến với khí thế hung hãn kia lại dừng lại phía trước lòng bàn tay này.

Một luồng nguyên khí màu sắc tăm tối tiến ra dũng mãnh từ trong cái bàn tay tái nhợt này, cùng va chạm với nguyên khí màu xích hồng, cuối cùng đem luồng nguyên khí này cho hóa giải tại trong một mảnh âm thanh xèo xèo.

-Dù sao thì cũng là khách tới từ phương xa, làm gì mà lại không nể tình một chút nào như thế?

Đột nhiên có một đạo âm thanh khàn khàn vang lên, không khí chấn động chập chùng, lập tức có một bóng người mặc áo bào màu đen xuất hiện chậm rãi ở phía trước.

Nhìn kỹ lại thì đây là một người thanh niên mặc áo đen. Hắn có một đôi tròng mắt màu đen kịt, khi nhìn vào cảm giác giống như là một vòng xoáy, khiến cho người nhìn rung động tâm hồn.

-Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng nhớ tới ở trên Thương Mang đại lục này lại có một nhân vật như ngươi vậy?

Võ Hoàng nhìn chằm chằm vào tên thanh niên mắt đen này, hắn hơi nhíu mày lại. Khí tức phát ra từ trên người kẻ này khiến cho Võ Hoàng cảm thấy kiêng kỵ, hiển nhiên đây cũng không phải làm kẻ tầm thường.

Tên thanh niên mặc áo đen chỉ cười cười, nói:

-Đông Huyền đại lục, Diệp gia, Diệp Minh.

Đôi đồng tử của Võ Hoàng có chút co rút lại, nói một cách đầy lạnh lùng:

-Người của Đông Huyền đại lục? Thế nhưng nơi Thánh Tích Chi Địa này lại là đại tạo hóa của Thương Mang đại lục chúng ta, vậy mà Đông Huyền đại lục các ngươi cũng dám xen vào? Xem ra là các ngươi có ý đồ làm loạn, muốn cướp đoạt tạo hóa của Thương Mang đại lục.

Thanh niên mặc áo đen chỉ lắc đầu, nói:

-Tạo hóa vốn là của ông trời ban cho, cũng không phải là của riêng mình ai. Chỉ có kẻ mạnh chân chính mới xứng đáng có được nó.

-Nếu là ta có thể đoạt được phần tạo hóa kia, như vậy tự nhiên nói rõ rằng những kiêu tử của Đông Huyền đại lục chúng ta càng có tư cách, càng phù hợp hơn.

Võ Hoàng nghe vậy thì thản nhiên nói:

Vậy thì ta phải thử một chút, xem ngươi lấy đâu ra tư cách để mà lớn lối như vậy.

Vừa mới dứt lời, thì bên trên thân thể của Võ Hoàng bắt đầu có nguyên khí màu xích hồng dâng lên. Tại sao lưng hắn cũng xuất hiện một vòng Xích Hồng Đại Nhật. Nham thạch dưới chân cũng bắt đầu hòa tan.

Nguyên khí mà Võ Hoàng tu luyện có chút tương tự với Tiêu Thiên Huyền. Thế nhưng hiển nhiên, nguyên khí của Võ Hoàng lại càng thêm bá đạo.

Thanh niên mặc áo đen khoát tay áo, nói:

-Thực sự mục đích của ta tới nơi này cũng không phải là muốn động thủ cùng với ngươi. Mà là có ý định hợp tác.

-Hợp tác?-Hai mắt Võ Hoàng nheo lại.

Âm thanh khàn khàn của thanh niên mặc áo đen tên là Diệp Minh lại vang lên:

-Ta đã từng được chứng kiến cuộc chiến đấu giữa ngươi cùng kẻ có tên là Chu Tiểu Yêu kia.

Nghe vậy, trong lòng Võ Hoàng hơi run sợ một hồi. Lúc chiến đấu hắn cũng không hề phát hiện rằng xung quanh lại có người ẩn nấp. Xem ra quả thực tên Diệp Minh này cũng có chút quỷ dị.

-Chắc hẳn ngươi cũng không phát hiện được sự tồn tại của ta đâu nhỉ? Ha ha, thế nhưng kẻ có tên Chu Tiểu Yêu kia lại phát hiện, cho nên hắn ta cũng không dùng hết toàn lực để chiến đấu với ngươi, mà phân ra một bộ phận để phòng bị ta. -Vòng xoáy trong đôi mắt đen của Diệp Minh lưu chuyển, nói.

-Nói thực thì ta cũng không nghĩ tới, vậy mà trên Thương Mang đại lục của các ngươi lại xuất hiện nhân vật thiên tài bậc này. -Diệp Minh cười nhạt, nói.

Nghe vậy, khuôn mặt Võ Hoàng cũng chẳng có biểu hện gì.

-Nghe nói kẻ có tên Chu Tiểu Yêu này lại có quan hệ vô cùng tốt với đối thủ Chu Nguyên kia của ngươi. Thế nên dù thế nào thì hắn ta cũng sẽ luôn đối đầu với ngươi. -Diệp Minh chậm rãi nói:

-Thực lực của kẻ này là một sự uy hiếp vô cùng lớn đối với chúng ta. Nhưng nếu như chúng ta có thể liên thủ lại, thì nhất định có thể diệt trừ hắn ta.

-Ta cảm thấy, đối với ngươi mà nói thì cuộc hợp tác này cũng rất trọng yếu.

Ánh mắt Võ Hoàng trở nên tĩnh mịch. Quả thực là hắn đã thuyết phục một chút. Bởi vì kẻ có tên Chu Tiểu Yêu kia quá mức thần bí, tất nhiên sẽ là một tai họa ngầm cản trở việc giành được tạo hóa lớn nhất ở trong nơi Thánh Tích Chi Địa này của hắn. Thậm chí uy hiếp của người này còn lớn hơn so với mấy người Lý Thuần Quân.

Về phần việc hợp tác đối với những kẻ đến từ Đông Huyền đại lục này, thì liệu có khiến cho những kiêu tử của Thương Mang đại lục phỉ nhổ hay không, vậy hiển nhiên cũng không phải là việc mà Võ Hoàng cần cân nhắc. Bởi lẽ để có thể tiến thêm một bước trên con đường trở thành cường giả, hắn sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn nào.

-Mặc dù Chu Tiểu Yêu không có nguyên khí, nhưng thực lực của hắn ta lại vô cùng thần bí. Dù cho sau khi liên thủ, chúng ta có thể đánh thắng được hắn ta, nhưng cũng không chắc có thể đem y diệt trừ. -Võ Hoàng trầm ngâm nói.

-Nếu như hai người chúng ta không được, vậy nếu này có thêm bốn người thì sao? -Diệp Minh mỉm cười, nói.

Mà ngay tại lúc mà âm thanh của hắn vừa kết thúc, Võ Hoàng cảm giác được bốn phía có bốn luồng nguyên khí chấn động bộc phát. Lại sau đó liền có bốn đạo bóng người phóng lên trời, bay vào xung quanh bốn phía của hắn.

Bốn người vừa mới xuất hiện này cũng cực kỳ trẻ tuổi. Thế nhưng nguyên khí chấn động cường đại quanh thân bọn hắn lại khiến cho ánh mắt Võ Hoàng ngưng tụ lại. Chỉ sợ thực lực của bốn người này cũng không hề yếu hơn so với Kiếm Hạt Tử.

Xem ra, mấy kẻ đến từ Đông Huyền đại lục này cũng là có chuẩn bị mà đến. Không cần nghĩ cũng biết, mục đích của bọn họ chính là muốn đoạt lấy phần tạo hóa này của Thương Mang đại lục.

Thần sắc của Võ Hoàng không có bất kỳ một chấn động nào. Mặc dù vừa vặn lúc này, hắn đang ở trong vòng vây của năm người, thế nhưng trên khuôn mặt hắn cũng không hiện lên bất kỳ vẻ sợ hãi nào cả. Bởi vì chỉ cần hắn muốn rời đi, thì tự nhiên sẽ có biện pháp.

-Với thực lực hiện tại thì có lẽ có thể thực hiện được rồi. -Võ Hoàng chậm rãi nói.

Loại đội hình này có thể coi là khủng bố. Có thể nghĩ, dù cho kẻ có tên Chu Tiểu Yêu kia có mạnh đến thế nào, thế nhưng một khi rơi vào bên trong vòng vây của bọn họ cũng tất nhiên là trốn không thoát.

Diệp Minh cười khẽ một tiếng, nói:

-Nếu đã như vậy, vậy vụ hợp tác này tạm thời đàm phán thành công. Bất quá, sau khi việc này hoàn thành, chúng ta không có việc muốn nhờ người hỗ trợ.

Võ Hoàng bình tĩnh mà nói:

-Chuyện gì?

-Những đồng đội ngày của ta rất có hứng thú với những vị kiêu tử đỉnh tiêm kia của Thương Mang đại lục các ngươi. Chúng ta muốn mượn bọn họ để ghi danh ở trên toà Thánh Bia đằng kia.

Võ Hoàng thản nhiên nói:

-Ta có thể dẫn đường, bất quá những người kia cũng không phải là kẻ tầm thường. Đến lúc đó rốt cuộc là ai thắng ai, ai mượn nhờ ai để ghi danh Thánh Bia, vậy thì ta cũng không dám hứa trước. Đương nhiên, nếu như các ngươi lưỡng bại câu thương là tốt nhất.

-Việc này cũng không cần phải phiền phức đến ngươi phải quan tâm.

Diệp Minh lắc đầu, chợt hắn nhìn xem Võ Hoàng, cười nói:

-Chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng đến lúc đó người của Đông Huyền đại lục chúng ta độc chiếm vị trí đầu, khiến cho những tiêu tử của Thương Mang đại lục các ngươi mất mặt hết hay sao?

Võ Hoàng nghĩ nghĩ, nói:

-Việc này thì liên quan gì tới ta?

Diệp Minh hơi giật mình, chợt nở nụ cười:

-Hợp tác vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment