Cuộc chiến đấu giữa hai bên kết thúc nhanh ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Đám người vẫn còn chờ đợi ở giữa núi rừng tựa hồ còn không kịp phản ứng, thì thân ảnh của Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh đã biến mất, còn lưu lại chỉ là tiếng gào thét đầy giận dữ kia vang vọng khắp núi đồi.
Theo thời gian dần trôi qua, đám người cũng lấy lại tinh thần. Mọi người nhìn qua khu vực chiến trường hỗn độn Một mảnh Kia thì đều không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Ai có thể nghĩ tới, đường đường là một vị thiếu thành chủ của Thánh Tích thành, vậy mà lại bị người khác đánh cho phải bỏ chạy...
Dù sao thì thực lực của hắn cũng đã đạt tới Thiên Quan cảnh hậu kỳ định xong rồi cơ đấy! Phóng tầm mắt khắp thế hệ trẻ tuổi của Thương Mang đại lục, thì số người có thể siêu Việt được hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà hôm nay,hắn lại bị thua ở dưới tay một kẻ chỉ vừa mới đột phá đến cảnh giới Thiên Quan sơ kỳ.
Mà lại...Ngay cả khi hắn đã thi triển ra sát chiêu Tiểu Thiên Nguyên thuật, thì vẫn không thể tránh khỏi kết cục bại trận thảm hại dưới tay Chu Nguyên.
Theo thời gian dần trôi qua, từng đạo ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên dần có chút biến hóa, trong đó ẩn chứa ít một chút xem kỹ, nhiều một chút kinh sợ.
Giờ phút này bầu không khí nơi núi rừng trở nên yên tĩnh. Ai cũng biết được, sau trận chiến hôm nay, chỉ sợ rằng Chu Nguyên sẽ nổi danh khắp Thánh Tích Chi Địa.
Chu Nguyên cũng không quá để ý tới những ánh mắt của người xung quanh. Hắn vẫy tay một cái, nguyên khí màu ánh kim gào thét mà quay về, đồng thời còn mang theo một cái túi Càn Khôn trở về.
Chu Nguyên nắm chặt túi Càn Khôn,nhẹ nhàng tung tung trong tay.
-Tên này cũng chạy thật là nhanh!
Chu Nguyên lắc đầu khe khẽ, hiển nhiên hắn còn đánh giá thấp át chủ bài của Tiêu Thiên Huyền. Toàn thân thằng này đều là bảo bối dùng để hộ mệnh cùng chạy trối chết.
-Bất quá cho dù có chạy thoát, thì nghĩ rằng các ngươi cũng không quá dễ chịu.
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng. Tại thời khắc cuối cùng trước khi hai người Tiêu Thiên Huyền kịp trốn chạy, hắn đã đem hai đạo Oán Lông Độc xâm nhập vào trong thể nội của Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh. Hai đạo khí độc này sẽ để cho hai tên này biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Bởi vì chính bản thân Chu Nguyên đã tự thể nghiệm loại cảm giác này hơn mười năm.
-Để xem thằng này còn để lại thứ gì trong túi Càn Khôn?
Chu Nguyên nắm chặt túi Càn Khôn trong tay, nguyên khí màu ánh kim phun trào. Chỉ thấy ở phía miệng túi của túi Càn Khôn có một đạo Nguyên Văn mờ ảo xuất hiện, chống cự lấy những lực lượng bên ngoài.
Bất quá, loại chống cự này cũng không tạo thành trở ngại quá lớn đối với Chu Nguyên. Sau khi dùng nguyên khí đánh sâu vào mười mấy lần, theo thời gian dần trôi qua đạo nguyên văn ngày dần ảm đạm, cuối cùng vỡ vụn ra.
Chu Nguyên vừa động ý niệm, liền nhìn đến rõ ràng bên trong túi Càn Khôn.
Bàn tay hắn nắm lại một cái, xuất hiện đầu tiên chính là tám chiếc tinh tạp màu vàng. Đây chính là Nguyên tinh tạp của Thiên Tinh các, màu vàng đại biểu cho việc mỗi một chiếc tinh tạp này có thể đổi được một trăm vạn nguyên tinh.
*tạp: hình dáng giống cái thẻ ngân hàng. Tinh tạp ở đâ đại loại là chiếc thẻ nguyên tinh, tác dụng giống ngân phiếu.
Tám cái Nguyên tinh tạp màu vàng liền trị giá tám trăm vạn nguyên tinh..
-...Thật đúng là nhà giàu!
Dù là Chu Nguyên, thì khi nhìn đến tám cái tinh tạp màu vàng này thì khóe miệng cũng không nhịn được co quắp một chút. Lúc trước khi hắn rời đi Đại Chu, thì Chu Kình cũng chỉ bất quá là đưa cho hắn năm mươi vạn nguyên tinh mà thôi. Thế mà tên Tiêu Thiên Huyền này lại trực tiếp mang theo Nguyên tinh tạp trị giá tắm trăm vạn nguyên tinh bên trong túi Càn Khôn.
Đây tuyệt đối có thể coi là một khoản tiền lớn.
-Bất quá tám trăm vạn nguyên tinh này không hẳn là tất cả tài sản còn lại của Tiêu Thiên Huyền.
Chu Nguyên nở một nụ cười. Dù cho Tiêu Thiên Huyền có là thiếu thành chủ của Thánh Tích thành, thế nhưng chỉ một lần mà tổn thất những tám trăm vạn nguyên tinh thì cũng xem như là tuyệt đối cạo xương cắt thịt.
-Đến lúc gặp được Lục La thì đã có tiền trả lại cho nàng rồi!
Chu Nguyên lại kiểm tra túi Càn Khôn một chút, phát hiện bên trong có không ít thứ tốt. Đủ các loại nguyên liệu trân quý đủ để chứng minh sự phong phú về tài sản của Tiêu Thiên Huyền.
-A, đây là Dẫn Lôi Thạch?
Bỗng nhiên trong tay Chu Nguyên xuất hiện một khối đá có vẻ tối tăm. Nguyên liệu của tảng đá này khá pha tạp, bề ngoài hiện đầy lỗ thủng, bên trong lại tựa hồ có lôi quang hiển hiện. Nhìn thấy tảng đá này, trong mắt Chu Nguyên hiện lên vẻ sợ hãi vẫn vui mừng.
Bởi vì nếu như hắn muốn tu luyện môn Tiểu Thiên Nguyên thuật tên là 'Đại Phong Lôi' kia, thì nhất định phải lựa chọn lúc thời tiết có sấm sét lôi bạo, mượn nhờ đó để dẫn phong lôi nhập thể, hình thành một loại dấu ấn nào đó. Kể từ đó, cuối cùng mới có thể tu thành 'Đại Phong Lôi', trong thân thể có lực lượng của phong lôi, cuồng bạo mà hung hãn.
Mà viên Dẫn Lôi Thạch này có thể giúp cho Chu Nguyên dẫn lôi nhập thể một cách thuận lợi, từ đó tăng lên hiệu suất tu luyện 'Đại Phong Lôi'.
-Quả là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Chu Nguyên dọn dẹp xong túi Càn Khôn, cảm thấy có chút tiếc nuối. Bởi vì hắn không thể tìm thấy phương pháp tu luyện của môn Tiểu Thiên Nguyên thuật tên là 'Xích Ma Luân' kia. Bất quá ngẫm lại cũng lại thoải mái, dù sao thì Tiểu Thiên Nguyên thuật cũng được coi là bảo bối của Thánh Tích thành. Tất nhiên sẽ không có khả năng để Tiêu Thiên Huyền mang theo bên người.
Dù sao thì thu hoạch lần này cũng đã không hề nhỏ.
Thu hồi túi Càn Khôn, Chu Nguyên đưa mắt nhìn về những bóng người đang ẩn hiện khắp núi đồi kia, nhàn nhạt nói:
-Đều đã đánh xong, vậy còn lưu lại tại nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ vẫn còn muốn chờ lấy bắt ta để lĩnh thưởng chắc?
Đối với những người vì tiền thưởng mà ở lại mưu đồ bắt hắn này, đương nhiên Chu Nguyên sẽ không có sắc mặt tốt đối với bọn hắn.
Nghe được lời này của Chu Nguyên, rất nhiều người cũng cười một tiếng đầy xấu hổ. Nếu như kẻ nói ra lời này là Chu Nguyên trước kia, chỉ sợ bọn họ sẽ còn giận dữ mà mắng mỏ lên tiếng. Thế nhưng bây giờ ngay cả Tiêu Thiên Huyền thì Chu Nguyên cũng đều có thể đánh cho chạy trối chết, từ đó cũng đủ để thấy sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức khủng bố của Chu Nguyên.Thế nên đương nhiên là bọn hắn không còn dám trêu chọc vào.
Thế là những người còn lưu lại khắp núi này nhao nhao rút đi.
Chu Nguyên cũng chẳng thèm để ý tới bọn hắn. Hắn bắt đầu chuẩn bị rời đi, muốn tìm một chỗ để tu luyện thành công môn Tiểu Thiên Nguyên thuật 'Đại Phong Lôi' kia đã.
Bất quá nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Chu Nguyên có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, đưa tầm mắt về hướng toà Thánh Bia đang lơ lửng ở trên không trung không cách nào chạm đến kia.
Chỉ thấy lúc này, từ Thánh Bia truyền đến một luồng chấn động của âm thanh.
Ngay tại lúc mà Thánh Bia chấn động, cơ hồ toàn bộ kiêu tử ở bên trong Thánh Tích Chi Địa đều có cảm ứng. Lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên, lại sau đó, theo thời gian dần trôi qua trên khuôn mặt của bọn hắn bắt đầu xuất hiện vẻ kinh ngạc chấn động.
Trên Thánh Bia đang có quang mang ngưng tụ, lần thứ nhất trên mặt bia bắt đầu xuất hiện chậm rãi vài dòng văn tự cổ xưa.
Đó là một cái tên,lần thứ nhất một cái tên của một người xuất hiện trên Thánh Bia.
Cái tên đó chính là...Chu Tiểu Yêu?
"Chu Tiểu Yêu, chiến Võ Hoàng, Võ Hoàng lui."
Chỉ chín chữ ngắn ngủi lại nhấc lên sóng lớn ngập trời ở nơi Thánh Tích Chi địa này. Vô số kiêu tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua Thánh Bia. Chính bởi tin tức được biểu lộ ra ở trên Thánh Bia khiến cho bọn họ cảm thấy rung động trong lòng.
Võ Hoàng, bọn hắn đương nhiên biết người này là ai. Đó là một nhân vật nằm trong cấp độ cao cấp nhất của thế hệ trẻ tuổi ở trên Thương Mang đại lục hiện nay. Cũng là một trong những người có khả năng giành được đại tạo hóa của Thánh Tích Chi Địa lần này.
Thế mà bây giờ, bên trên Thánh Bia lại nói rõ, Võ Hoàng bị một người khác đánh lùi?!
Kẻ có tên Chu Tiểu Yêu này là ai? Tại sao lại có được thực lực kinh khủng như thế?
Mà lại, có vô số trận chiến đấu kịch liệt đã và đang diễn ra ở trong Thánh Tích Chi Địa này, liền ngay cả trận đại chiến trước đó giữa Chu Nguyên và Tiêu Thiên Huyền, đều chưa từng được Thánh Bia ghi chép lại. Thế mà chỉ có trận đấu giữa tên Chu Tiểu Yêu này và Võ Hoàng là được Thánh Bia tán thành, điều này nói rõ cái gì?
Từ đó có thể thấy được mức độ kịch liệt của trận đấu này đã kinh khủng đạt tới mức mà ngay cả Thánh Bia đều phải tán thành.
Giữa rừng núi, Chu Nguyên cũng là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua Thánh Bia. Sau một lúc lâu, hắn không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Có lẽ người khác không biết kẻ tên Chu Tiểu yêu này là ai, thế nhưng hắn lại biết rõ người này chính là Yêu Yêu đấy!
Vậy mà Yêu Yêu gặp phải Võ Hoàng? Hơn nữa giữa hai người còn giao thủ với nhau? Nhìn tình hình này thì dường như Yêu Yêu còn đánh lùi Võ Hoàng, hẳn là đã chiếm một chút thượng phong.
Chu Nguyên gãi đầu một cái, nhớ tới lời nói mà Yêu Yêu đã nói với hắn lúc trước khi tiến vào Thánh Tích Chi Địa.
Lúc ấy nàng đã từng nói, nếu như gặp phải Võ Hoàng ở Thánh Tích Chi Địa, liền nhất định sẽ xuất thủ đối với hắn. Không nghĩ tới nàng còn thật sự làm như vậy...
Trong lòng Chu Nguyên nổi lên sự ấm áp. Hắn biết được,v ới tính tình chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì của Yêu Yêu, thì cô ấy sẽ chẳng đi gây sự với Võ Hoàng làm gì. Sở dĩ xảy ra chuyện này rất có thể là bởi vì hắn.
"Ngay cả Yêu Yêu đều đã có thể lưu danh trên tấm bia, xem ra mình càng cần phải cố gắng hơn nữa..."
"Từ tình huống hiện tại mà xem ra, thì nếu như muốn lưu danh ở trên tấm bia, chỉ sợ mức độ chiến đấu phải đạt tới Thái Sơ cảnh, mới có thể được cho là chiến tích hiển hách..."
Trong lòng Chu Nguyên hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Cuối cùng hắn cũng không do dự nữa, mũi chân điểm một cái, nguyên khí màu ánh kim gào thét mà ra, phảng phất hình thành một đám mây màu ánh kim. Bàn chân Chu Nguyên đạp lên đám mây nguyên khí này, phóng lên không trung.
"Đã đến lúc phải tu thành môn 'Đại Phong Lôi' kia, sau đó lại tụ tập lại với mấy người Yêu Yêu..."