Hừng hực!
Quang luân vô cùng to lớn màu xích hồng trôi nổi tại trên đầu Tiêu Thiên Huyền, tỏa ra một luồng giao động nóng bỏng mà cuồng bạo, khiến cho mặt đất phía dưới đầu trực tiếp khô nứt ra.
Giữa núi rừng, Ánh mắt của mọi người ở đây nhìn qua một màn này với vẻ vô cùng hoảng sợ.
-Đây là... Đây vậy mà lại là một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật!
-Dù sao thì Tiêu Thiên Huyền cũng là thiếu thành chủ của Thánh Tích thành. Việc hắn có nắm giữ được một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật cũng không quá kỳ quái.
-Át chủ bài của tên Tiêu Thiên Huyền này cũng thật là nhiều...
-Chỉ e Chu Nguyên sẽ gặp phải nguy hiểm. Với thực lực của Tiêu Thiên Huyền, lại thêm mượn nhờ lực lượng của Tiểu Thiên Nguyên thuật, thì dù là những kiêu tử đỉnh tiêm kia khi gặp phải cũng cần phải thận trọng.
-Một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật cũng đủ để cải biến thế cục ngang bằng hiện nay rồi.
-...
Rất nhiều tiếng bàn luận vang lên xôn xao. Ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Chu Nguyên đều tràn đầy vẻ đồng tình. Mặc dù khi đột phá đến Thiên Quan cảnh thì hắn đã thể hiện ra thiên phú cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng cũng đáng tiếc chính là, chung quy lại thì hắn cũng mới chỉ có tu vi Thiên Quan cảnh sơ kỳ mà thôi.
-Dù sao thì tên Chu Nguyên này vẫn còn trẻ tuổi nóng tính. Nếu như hôm nay hắn có thể biết nhẫn nhịn, quay đầu liền đi, sau đó cố gắng tu luyện thành công môn Tiểu Thiên Nguyên thuật kia. Khi đó chỉ e ngay cả Tiêu Thiên Huyền cũng không thể làm gì hắn được.-Có người âm thầm thở dài,nói.
Cổ Linh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì trên gương mặt xinh đẹp của ả ta như tỏa ra quang mang. Ánh mắt cô ta chuyển về hướng Chu Nguyên, trên gương mặt cũng nổi lên sự đùa cợt châm chọc:
-Hậu quả khi làm cho Tiêu Thiên Huyền tức giận, cũng không phải là kẻ như ngươi có thể tiếp nhận...
Tại trong rất nhiều ánh mắt đồng tình kia, nét mặt Chu Nguyên cũng trở nên nghiêm trọng. Hắn đưa mắt nhìn qua quang luân màu xích hồng đang trôi nổi trên đầu Tiêu Thiên Huyền kia, có thể cảm nhận được từng luồng dao động cực kỳ cuồng bạo phát ra từ bên trong.
Uy năng như thế đích thực là đã viễn siêu cực hạn của thượng phẩm Huyền Nguyên thuật.
-Vậy mà nắm giữ lấy một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật...
Chu Nguyên nhẹ giọng tự nói. Tên Tiêu Thiên Huyền này có thể xem như là một tên kình địch. Nếu như là tại lúc mà hắn còn chưa đột phá, thì chỉ e khi đối mặt với thế công như vậy của đối phương, chỉ sợ Chu Nguyên thật đúng là phải lựa chọn nhượng bộ lùi lại.
Nhưng bất quá...
Lúc này, một luồng nguyên khí màu ánh kim bắt đầu tiến ra Dũng mãnh từ thể nội của Chu Nguyên, không ngừng gào thét ở quanh thân hắn. Cuối cùng theo thời gian dần trôi qua hóa thành một cơn lốc xoáy bão táp màu ánh kim, không ngừng mở rộng quấn quanh người Chu Nguyên.
Luồng dao động kinh người được phóng xuất ra khiến cho ngay cả ngọn núi dưới chân đều đang run rẩy.
Khi được nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì ánh mắt của tất cả mọi người ở núi rừng xung quanh đều toát ra vẻ sợ hãi thán phục.
-Tên Chu Nguyên này thật đúng là cũng có chút năng lực. Mặc dù chỉ có tu vi Thiên Quan cảnh sơ kỳ mà thôi, nhưng nếu như bàn về mức độ hùng hậu của nguyên khí thì không thể kém hơn so với những cao thủ Thiên Quan cảnh hậu kỳ khác.
-Mà lại nguyên khí của hắn vô cùng cô đọng. Rất hiển nhiên có phẩm cấp không thấp.
-Khó trách mà hắn dám khiêu chiến cùng với Tiêu Thiên Huyền...
-Bất quá, ngay cả như vậy thì chỉ sợ hắn vẫn không phải là đối thủ của Tiêu Thiên Huyền.
-...
Tiêu Thiên Huyền đưa mắt nhìn về hướng trên đỉnh đầu, chỉ thấy quang luân màu xích hồng phía trên đang run rẩy nhè nhẹ. Đây chính là dấu hiệu khi nó đã đạt đến cực hạn. Hắn nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt lạnh lẽo, nói một cách thản nhiên:
-Đến bây giờ mà ngươi còn cố gắng làm những việc uổng công vô ích như thế này làm gì? Thành thành thật thật mà chờ chết không phải là tốt hơn sao?
Ngón tay của Tiêu Thiên Huyền duỗi ra chậm rãi, chỉ về hướng Chu Nguyên ở xa xa. âm thanh hờ hững truyền ra từ trong miệng hắn.
-Tiểu Thiên Nguyên thuật, Xích Ma Luân.
Ông!
Dường như quang luân to lớn màu xích hồng run rẩy một chút. Trong nháy mắt kế tiếp, đột nhiên quang luân biến mất, đó là bởi vì tốc độ của nó đã nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy. Cái mà mọi người chỉ có thể nhìn thấy là không khí phía trước vặn vẹo, mơ hồ có một vòng xích quang lướt qua.
Xích quang lướt qua nơi nào thì mặt đất ở phía dưới nơi đó đều không ngừng khô nứt.
Đối với sát chiêu như vậy thì ngay cả những cao thủ có thực lực Thiên Quan cảnh hậu kỳ kia đều sợ hãi đến tê cả da đầu. Đây chính là uy năng của Tiểu Thiên Nguyên thuật sao? Nếu như đổi lại là bọn họ thì chỉ sợ ngay cả chạy chốn đều không được, thậm chí sẽ bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.
Xích quang lướt qua chân trời, tại trong ánh mắt của Chu Nguyên không ngừng phóng đại, phảng phất không khí đều bị nhóm lửa, tỏa ra mùi khét như khi bị thiêu đốt.
Hô!
Một đoàn khí màu trắng được phun ra chậm rãi từ trong miệng Chu Nguyên. Chỉ thấy hai tay của hắn khép lại, trong lúc mơ hồ, dường như có giọng nói trầm thấp truyền ra lặng lẽ từ bờ môi của hắn.
-Thông Thiên Huyền Mãng khí, Huyền Mãng Thôn Thiên thuật!
Ngay tại chớp mắt mà thanh âm của Chu Nguyên vừa phát ra, thì luồng nguyên khí phong bạo màu ánh kim đang quấn quanh ở quanh người hắn bỗng nhiên đón gió mà căng phồng lên. Nhìn sâu vào bên trong luồng phong bạo ấy, phảng phất có thể nhìn thấy một con cự mãng màu ánh kim đang dần thành hình.
Huyền Mãng Thôn Thiên thuật!
Ngày trước Chu Nguyên chính là nương theo chiêu này mà chém giết tên Vương Triều Thiên kia. Chỉ bất quá lúc ấy hắn mượn nhờ lực lượng của "Ngân ảnh" mới có thể thi triển đi ra. Mà bây giờ, tại sau khi đã bước vào Thiên Quan cảnh, Chu Nguyên đã có thể thi triển chiêu thức này chỉ bằng lực lượng tự thân.
Bất quá, rất hiển nhiên, con Ánh Kim Cự Mãng này hơi có vẻ hư ảo, rõ ràng là uy lực không bằng ngày trước.
Thế nhưng tên Tiêu Thiên Huyền trước mắt này cũng đồng dạng có thực lực kém hơn so với Vương Triều Thiên, kẻ có thực lực Thái Sơ cảnh kia.
Tê!
Con cự mãng do nguyên khí màu ánh kim biến thành rít lên một tiếng, trực tiếp mở ra cái miệng to lớn bắn mãnh liệt về phía đạo xích luân đang trôi nổi trên không kia, chỉ bằng một ngụm đã đem nó nuốt vào trong bụng.
Ầm ầm!
Xích luân bị nuốt mất, bên trong thể nội của con Ám Kim Cự Mãng cũng phát ra tiếng nổ mạnh trầm thấp. Bất quá chỉ qua một thời gian rất nhanh thì tiếng nổ mạnh dần dần lắng xuống. Mà lúc này thân thể cao lớn của Ám Kim Cự Mãng cũng nhỏ đi mất vài vòng.
Lúc này chiêu Tiểu Thiên Nguyên thuật mà Tiêu Thiên Huyền phải dốc hết toàn lực để thi triển cũng đã bị hóa giải với phương thức dễ như trở bàn tay.
-Làm sao có thể như thế được?!
Vô số âm thanh chứa đựng kinh hãi Nồng đậm Cùng một lúc vang lên. Trong từng đôi trong mắt chia cũng tràn đầy sự khó có thể tin.
Bọn hắn làm sao cũng không thể nào nghĩ đến kết quả lại trở thành như thế này...
Đạo Tiểu Thiên Nguyên thuật với uy lực kinh khủng kia của Tiêu Thiên Huyền, thậm chí còn chẳng kịp thi triển ra bất cứ chút sức mạnh nào thì đã bị triệt tiêu chẳng còn âm thanh.
Làm sao mà tên Chu Nguyên này lại có thể làm được?!
Vào lúc này, thần sắc trên mặt Tiêu Thiên Huyền cũng ngưng kết lại. Về phần cô ả Cổ Linh đang đứng ở phía sau kia thì càng là biểu hiện giật mình giống như gặp quỷ, cái miệng mở lớn đến mức có thể nhét hẳn một quả trứng vịt vào.
-Tựa hồ môn Tiểu Thiên Nguyên thuật này của ngươi còn không tu thành hiệu quả chân chính nhỉ... Uy lực vẫn còn yếu một chút.-Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua biểu lộ giật mình chưa tỉnh của Tiêu Thiên Huyền, chỉ là cười nhạt một tiếng.
Có thể coi môn Huyền Mãng Thôn Thiên thuật này của Chu Nguyên đã là môn Nguyên thuật mạnh nhất mà hiện giờ hắn có đủ khả năng để nắm giữ. Mà lại môn Nguyên thuật này thoát thai từ Thông Thiên Huyền Mãng khí, thế nên khi cả hai phối hợp lại với nhau sẽ thể hiện ra uy lực càng kinh người.
Trước đó, ngay cả cao thủ cảnh giới Thái Sơ như Vương Triều Thiên đều bị thôn phệ chỉ bằng một ngụm.
-Đây là môn Nguyên thuật gì?!-sắc mặt của Tiêu Thiên Huyền trở nên tái nhợt, hỏi.
Chu Nguyên lại lười nhác mà trả lời hắn. Chỉ thấy ngón tay của Chu Nguyên cong lại rồi búng ra. Lập tức con cự mãng màu ánh kim vốn đã bị co lại rất nhiều sau khi nuốt Cự Luân kia, mãnh liệt bắn ra, trực chỉ về hướng Tiêu Thiên Huyền.
Tốc độ của Ám Kim Cự Mãng cực nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Tiêu Thiên Huyền.
Giờ phút này, rốt cuộc thì trong mắt của Tiêu Thiên Huyền cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Sau đó hắn cắn răng một cái, đột nhiên lùi lại phía sau. Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện một viên ngọc bội, ngay sau đó đã bị hắn bóp nát.
Ông!
Lập tức có một chiếc khiên ánh sáng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Thiên Huyền, hiển nhiên đây lại là một Nguyên bảo có tác dụng hộ thân.
Ầm ầm!
Sự va chạm của Ám Kim Cự Mãng với chiếc khiên ánh sáng tạo nên một luồng gợn sóng nguyên khí khuếch tán điên cuồng ra xung quanh.
Tiêu Thiên Huyền chật vật lui lại không ngừng. Mà chiếc khiên ánh sáng che ở trước mặt hắn thì bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Ánh mắt của Tiêu Thiên Huyền lấp lóe, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm, thân hình nhanh chóng lùi lại đến bên cạnh Cổ Linh, một phát bắt được cổ tay của cô ta, nói:
-Đi!
Đột nhiên trong tay Tiêu Thiên Huyền xuất hiện một chiếc quyển trục, hắn đem quyển trục này bóp nát, lập tức có một luồng hào quang óng ánh bạo phát ra, bao phủ xung quanh hai người.
Ầm!
Bất quá ngay lúc này, rốt cục chiếc khiên ánh sáng trước mặt hắn cũng không chịu nổi mà vỡ tan.
Mặc dù Ám Kim Cự Mãng không kịp cắn xé hai kẻ này, thế nhưng trong miệng nó lại phun ra hai đạo khí lưu màu đỏ máu, xâm nhập trực tiếp vào bên trong thể nội của hai người Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh.
Luồng ánh sáng dưới chân hai người Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh càng sáng chói, hiển nhiên đây lại là một loại nguyên văn nào đó có tác dụng dùng để bỏ chạy.
-Đã muốn chạy thì cũng nên để lại một chút đồ vật chứ nhỉ?
Chu Nguyên nhíu mày lại. Tên Tiêu Thiên Huyền này quả thật có không ít phương pháp bảo mệnh. Bất quá, nếu muốn cứ như vậy mà chạy trốn thì phải xem hắn có đồng ý hay không đã.
Chu Nguyên cười một tiếng lạnh lùng. Tâm niệm vừa động, chỉ thấy từ trong miệng Ám Kim Cự Mãng bộc phát ra một luồng lực hút. Ngay sau đó, Tiêu Thiên Huyền vô cùng hoảng sợ mà nhìn thấy, túi Càn Khôn bên hông không tự chủ được mà bay ra ngoài, bị con cự mãng này nuốt mất chỉ với một ngụm.
Không may là lúc này nguyên văn dưới chân đã khởi động triệt để, một luồng ánh sáng bao phủ hai người, chỉ nghe 'bùm' một tiếng, thân hình của hai người đã biến mất trên bầu trời.
Mặc dù thân ảnh đã biến mất, thế nhưng tiếng gầm gừ đầy tức giận của Tiêu Thiên Huyền vẫn còn truyền đến mơ hồ:
-Chu Nguyên, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!
*mãng: sinh vật lai giữa rồng và rắn.