Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 155: Chu Nguyên Chiến Tiêu Thiên Huyền.

Chưa xác định
Chương 155: Chu Nguyên chiến Tiêu Thiên Huyền.

Giữa rừng núi, Tiêu Thiên Huyền cầm thanh trường thương đang không ngừng chảy xuôi dung nham trong tay, mũi thương chỉ về hướng Chu Nguyên ở phía xa. Nguyên khí không ngừng nhấp nhô ở tại trên không, tạo thành một đám mây màu lửa hồng. Từ bên trong có thể cảm giác được từng luồng dao động cuồng bạo nóng bỏng phát tán ra xung quanh.

Tiêu Thiên Huyền còn chưa xuất thủ thì áp lực mà cấp độ của hắn tạo ra đã siêu việt hơn nhiều so với tên đàn ông đầu trọc lúc trước.

-Không hổ là thiếu thành chủ của Thánh Tích thành!

Chứng kiến một màn này, rất nhiều người vẫn còn lưu lại ở nơi đây đều bàn tán xì xào. Không thể phủ nhận rằng, thực lực của Tiêu Thiên Huyền đã có thể xếp vào hàng ngũ những người nổi bật tại bên trong rất nhiều kiêu tử. Hơn nữa hôm nay hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ đỉnh phong, hiển nhiên thực lực mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những người có tu vi Thiên Quan cảnh hậu kỳ bình thường kia.

-Chỉ sợ lần này tên Chu Nguyên kia không thể tiếp tục khoe khoang oai phong được nữa.

Rất nhiều người ở đây đều cho là như vậy. Dù sao thì nếu như đem hai bên so sánh thì hiển nhiên là Tiêu Thiên Huyền chiếm cứ lấy ưu thế. Dù sao thì hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ đỉnh phong, lại thêm trong tay có thượng phẩm Huyền nguyên binh, còn chưa kể tới rất có khả năng còn có những thủ đoạn chưa được sử dụng khác. Thấy thế nào thì đều là Tiêu Thiên Huyền có phần thắng lớn hơn.

-Hừ, để xem lần này còn có ai có thể cứu được ngươi!

Đôi mắt Cổ Linh cũng tràn đầy vẻ băng hàn. Cô ta vốn cho là muốn đối phó với Chu Nguyên chỉ là việc dễ như trở bàn tay, ai ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Kẻ này càng ngày càng khó xử lý, thậm chí cho đến bây giờ còn buộc phải khiến cho Tiêu Thiên Huyền tự mình xuất thủ.

Bất quá, mọi việc cũng nên dừng lại ở nơi đây rồi.

Đôi mắt đẹp của Cổ Linh nhìn về phía mấy vị đội viên của Thánh Tích đội, nói với âm thanh đầy lạnh lùng:

-Các ngươi mau phong tỏa, cản lại đường lui của Chu Nguyên. Lần này tuyệt đối không được lại để cho hắn có cơ hội chạy thoát.

Lúc này mấy người còn lưu lại đều là thuộc hạ trung thành nhất của Tiêu Thiên Huyền. Thế nên sau khi nghe được lời nói của Cổ Linh, thì đều gật gật đầu. Sau đó bọn hắn tràn ra bốn phía xung quanh, mơ hồ ngăn chặn lại tất cả đường lui của Chu Nguyên.

Trên đỉnh núi, Chu Nguyên nhìn qua mọi cử động của đối phương với thần sắc bình thản, cũng không có một chút để ý nào. Ánh mắt của hắn chỉ khóa chặt ở trên người Tiêu Thiên Huyền.

Thực lực mà kẻ này thể hiện ra quả thật đã viễn siêu những cao thủ Thiên Quan cảnh hậu kỳ bình thường khác.

Trong mắt Chu Nguyên chậm rãi dâng lên một luồng chiến ý nóng bỏng. Lúc trước khi còn chưa đột phá, chỉ sợ Chu Nguyên không có vài phần khả năng có thể thắng được loại đối thủ ở cấp bậc như Tiêu Thiên Huyền này. Thế nhưng bây giờ mọi việc đã không giống với lúc trước.

-Võ hình thái!

Thiên Nguyên bút trong tay Chu Nguyên căng phồng lên, phần lông tơ màu tuyết trắng ở đầu ngòi bút khép lại, dường như hóa thành một mũi thương màu trắng như tuyết, tỏa ra hàn mang lập lòe.

Nguyên khí màu ánh kim cũng giống như phong bạo quấn quanh ở bên ngoài thân thể Chu Nguyên. Những tảng đá cuội ở trên mặt đất xung quanh đều bị luồng nguyên khí này xoắn nát hóa thành bột phấn...

Bàn tay Tiêu Thiên Huyền nắm chặt thanh trường thương, nói một cách lạnh lùng:

-Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết được một điều, ngay cả cột nguyên khí cao tới hơn 400 trượng của ngươi cũng không đủ để giúp ngươi có thể trở nên phách lối ở trước mặt ta như thế!

Bạch!

Trong nháy mắt khi âm thanh của Tiêu Thiên Huyền vừa kết thúc, thì đột nhiên thân thể hắn bắn mãnh liệt ra ngoài. Chỉ qua vài hơi thở đã xuất hiện ở phía trước người Chu Nguyên.

Cây thương trong tay Tiêu Thiên Huyền rung lên từng đạo ảo ảnh, hóa thành từng đầu ánh sáng màu đỏ, bao phủ xuống với tư thế che trời lấp đất, mục tiêu trực chỉ vào những chỗ điểm yếu quanh thân Chu Nguyên.

Chỉ vừa ra tay thì tên Tiêu Thiên Huyền này đã xuất thủ một cách vô cùng lăng lệ tàn nhẫn.

Thế nhưng đối mặt với thế tiến công vô cùng mạnh mẽ của Tiêu Thiên Huyền, Chu Nguyên cũng không sợ hãi. Chỉ thấy hắn cười một tiếng dài, chấn động Thiên Nguyên bút trong tay một cái, nghênh tiếp trực diện thế công của Tiêu Thiên Huyền. Phía trên ngòi bút được quấn quanh bởi từng luồng ánh sáng màu ánh kim, trông như vạn ngôi sao dày đặc tỏa sáng.

Keng keng!

Trên đỉnh núi, thương bút va chạm vào nhau phát ra từng tiếng kim loại ma sát, ánh lửa bắn ra tung tóe. Mà mỗi một lần va chạm đều sẽ có một luồng gợn sóng của nguyên khí phát ra chập chùng, chấn động không khí xung quanh.

Chỉ trong vòng thời gian mười mấy lần hít thở ngắn ngủi, hai người Tiêu Thiên Huyền và Chu Nguyên đã giao thủ mấy chục hiệp, ai cũng đều ra tay tàn nhẫn không có một chút lưu tình.

Keng!

Thương bút đụng chạm vào nhau khiến cả hai đều bị chấn động văng ra ngoài.

Cánh tay Chu Nguyên đột nhiên lắc một cái, ngòi bút của Thiên Nguyên bút đột nhiên hỏa thành một mảnh lụa màu trắng bắn mãnh liệt ra ngoài. Mảnh lụa đột nhiên đâm về phía cổ họng Tiêu Thiên Huyền dưới một góc độ cực kỳ xảo trá tàn nhẫn.

Bất quá ngay tại lúc sắp đánh trúng mục tiêu, thì một đạo bóng thương đâm tới, đem mảnh lụa màu tuyết trắng này chấn động đến chếch trực tiếp ra ngoài.

Thần sắc Chu Nguyên càng thêm lạnh lẽo, tâm niệm điều khiển, chỉ thấy đột nhiên mảnh lụa làm từ lông tơ màu tuyết trắng kia phân tán ra xung quanh, hóa thành vô số tia sáng màu tuyết trắng, mảnh như lưỡi dao bao phủ che trời ngập đất mà xuống, mục tiêu bao trùm mỗi một tấc thân thể của Tiêu Thiên Huyền.

-Nguyên binh thật quỷ dị!

Ánh mắt Tiêu Thiên Huyền hơi co lại, chiếc Nguyên bút màu đen này của Chu Nguyên cực kỳ quỷ dị. Phần lông tơ màu tuyết trắng ở đầu ngòi bút có thể biến hóa ra rất nhiều hình thái khác nhau, từ đó tạo thành phiền phức cực kỳ to lớn cho Tiêu Thiên Huyền.

Bất quá, Tiêu Thiên Huyền cũng không phải là yếu ớt. Chỉ thấy Hỏa Ma thương trong tay hắn chấn động một cái, chỉ thấy có một dòng dung nham màu lửa đỏ dâng lên tạo thành một tấm chắn từ dung nham che phủ trực tiếp ở trước mặt hắn, tỏa ra hơi nóng hừng hực.

Đinh đinh!

Vô số lông tơ màu tuyết trắng đâm mạnh mẽ về phía tấm chắn làm từ dung nham kia. Sự va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, cuối cùng đều bắn ngược quay về.

Thân hình Chu Nguyên cùng Tiêu Thiên Huyền cũng cùng lúc bắn ngược ra ngoài.

Khuôn mặt Tiêu Thiên Huyền trầm như nước, Hỏa Ma thương trong tay vạch ra từng chiếc rãnh sâu hoắm trên mặt đất. Mà Chu Nguyên cũng bay ngược trở lại, lông tơ tuyết trắng lùi nhanh về hóa thành ngòi bút sắc bén một lần nữa, chỉ xéo xuống mặt đất...

Chiêu thức giao thủ của song phương đều vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng hiển nhiên đều bị đối phương đón đỡ trở về.

Vào lúc này, tất cả những ánh mắt đang chú ý diễn biến trận đấu ở đỉnh núi đều ngưng tụ lại. Hiển nhiên ai cũng không nghĩ tới, cho dù đối với loại cao thủ đạt tới Thiên Quan cảnh hậu kỳ đỉnh phong như tên Tiêu Thiên Huyền này, thì Chu Nguyên vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong.

-Ta vẫn còn là đánh giá chất thực lực của ngươi, chỉ là Thiên Quan cảnh sơ kỳ lại có thể đi đến một bước này...

Mí mắt Tiêu Thiên Huyền cục xuống, ngữ khí hờ hững:

-Nếu như lại để cho ngươi có thời gian tiếp tục phát triển, thì chỉ e ngay cả Võ Hoàng đều sẽ không có chút ưu thế nào khi đối mặt với ngươi... Tiềm lực của ngươi quả thật là đáng sợ.

-Hiện tại thật ra ta cũng đã có chút tin tưởng...

Chu Nguyên hơi nhíu mày, hỏi:

-Tin tưởng cái gì?

Tiêu Thiên Huyền bình tĩnh nói:

-Tin tưởng ngươi chính là Thánh Long của Chu gia. Liền ngay cả tên Võ Hoàng kia cũng là chỉ nhờ vào may mắn mà tranh đoạt được khí vận của ngươi mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Chu Nguyên cười một tiếng,từ chối cho ý kiến.

-Bất quá...

Tiêu Thiên Huyền dừng lại một chút, con mắt nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt cực kỳ nguy hiểm:

-Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, ta quyết định hôm nay bằng bất cứ giá nào phải đem ngươi giết chết tại nơi này.

Chu Nguyên cười nói:

-Chỉ sợ là người không có năng lực thực hiện việc này.

Tiêu Thiên Huyền nói một cách thản nhiên:

-Ta biết ngươi giành được quyển Tiểu Thiên Nguyên thuật kia. Bất quá ta cũng biết, người còn chưa thể tu thành môn Nguyên thuật này.

Chu Nguyên nhắm hai mắt lại.

-Điều kiện để có thể tu luyện Tiểu Thiên Nguyên thuật có chút hà khắc. Còn chưa kể những ngày này ngươi trốn ở đây đột phá đến cảnh giới Thiên Quan, thế nên đương nhiên sẽ không có thời gian, cũng không có điều kiện để đi tu luyện môn Nguyên thuật này. -Ngữ khí Tiêu Thiên Huyền vô cùng bình thản nhưng lại tràn đầy sự tự tin.

Chu Nguyên nói chậm rãi:

-Thực sự thì ngươi cũng rất thông minh!

Suy đoán của Tiêu Thiên Huyền là hoàn toàn chính xác. Mặc dù Chu Nguyên biết được phương pháp tu luyện của môn Tiểu Thiên Nguyên thuật tên là Đại Phong Lôi kia, thế nhưng hắn lại chưa từng tu luyện thành công.

Tiêu Thiên Huyền cười cười,bàn tay của hắn cầm chặt thường thương màu xích hồng một cách chậm rãi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên với vẻ hơi nghiền ngẫm.

-Thật đáng tiếc khi ngươi không có Tiểu Thiên Nguyên thuật...Nhưng là...

Vào lúc này bỗng nhiên nguyên khí quanh thân Tiêu Thiên Huyền bắt đầu trở nên cuồng bạo, giống như phong bạo màu xích hồng quét sạch mọi thứ xung quanh, một cỗ dao động cực kỳ kinh người bạo phát từ thể nộii hắn ra ngoài.

Lúc này ngọn núi dưới chân đều chấn động.

-...Ta lại có!

Tại trong từng đạo ánh mắt vô cùng rung động kia, trên đỉnh đầu của Tiêu Thiên Huyền có một luồng nguyên khí màu xích hồng gào thét mà đến, tạo thành một quang luân to lớn màu xích hồng phát ra uy năng vô cùng đáng sợ.

*luân: có hình dạng giống bánh xe.

Nhìn thấy đạo xích luân kia, hai mắt Chu Nguyên cũng hơi híp lại.

Bình Luận (0)
Comment