Trên đỉnh núi, tà áo dài của Chu Nguyên bay phấp phới, sâu bên trong hai con ngươi hiện ra một tia ý lạnh, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Huyền ở xa xa.
Tên Tiêu Thiên Huyền này không chỉ vô duyên vô cớ mà gây khó dễ cho hắn ở trong hội đấu giá, bây giờ lại càng còn lấy tính mạng của hắn làm giải thưởng, từ đó gây ra cho hắn không ít phiền phức. Bây giờ cũng nên đã đến thời điểm tính toán món nợ này.
Mà đối với ánh mắt lạnh lùng của Chu Nguyên kia, Tiêu Thiên Huyền cũng không để ý. Ngược lại trên mặt của hắn hiện lên vẻ mỉa mai, nói một cách đầy thản nhiên:
-Muốn tính toán nợ nần với ta? Thật sự là không biết trời cao đất rộng!
-Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng đột phá đến cảnh giới Thiên Quan thì có gì ghê gớm hay sao? Trong số những người đang đứng ở nơi đây, thì thử hỏi có ai không phải là cao thủ Thiên Quan Cảnh?
-Mà lại, dù cho cột nguyên khí lúc ngươi đột phá Thiên Quan có cao tới hơn 400 trượng thì lại có thể thế nào? Bất kể thế nào thì bây giờ tu vi của ngươi cũng chỉ là Thiên Quan cảnh sơ kỳ mà thôi!
Tiêu Thiên Huyền đưa mắt nhìn về hướng rất nhiều người vẫn còn đang đứng ở nơi đây, nói:
-Giải thưởng mà ta đã đặt ra lúc trước đến bây giờ vẫn còn có hiệu lực. Bất kỳ ai có thể lấy tính mạng của tên Chu Nguyên này thì 500 vạn nguyên tinh sẽ thuộc về người đó.
Hiển nhiên, những người còn lưu lại ở nơi này đều có mục đích hướng về phía giải thưởng kia. Dù sao thì 500 vạn nguyên tinh cũng không phải là một số lượng nhỏ. Với số lượng tài phú lớn như thế này, cũng đủ để bọn hắn có thể đổi lấy bất luận tài nguyên gì mà bọn hắn cần cho việc tu luyện.
Thế là, bắt đầu xuất hiện không ít ánh mắt bất thiện nhìn về phía Chu Nguyên.
Chính như những gì mà Tiêu Thiên Huyền đã nói. Việc cột nguyên khí khi khí trùng Thiên Quan của Chu Nguyên cao tới hơn 400 trượng quả thực là có tính chấn động vô cùng đối với những người chứng kiến. Cái này cũng đủ để chứng minh tư chất, cơ sở của hắn. Nhưng bất kể như thế nào thì hiện tại hắn cũng chỉ có tu vi Thiên Quan cảnh sơ kỳ mà thôi
Nếu như lấy ngay tại thời điểm hiện tại mà tính, thì việc sử dụng nguyên khí tích tụ thành cột trụ, trùng thiên hơn 400 trượng, thế thì có không ít cao thủ cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ ở nơi đây cũng có thể làm được.
Cho nên, hiện tại tu vi của Chu Nguyên cũng chỉ ở cảnh giới Thiên Quan sơ kỳ mà thôi. Mặc dù tu vi của hắn đã đề cao một cái cấp độ so với lúc trước, khi chỉ ở cảnh giới Dưỡng Khí. Thế nhưng đối với một chút cao thủ Thiên Quan cảnh hậu kỳ ở đây mà nói, thì dường như việc này cũng không khác nhau là mấy.
Bởi vậy, cũng không cần do dự bao lâu thì có một tên đàn ông trọc đầu đi ra. Khuôn mặt của hắn vô cùng hung ác, trong mắt nói lên vẻ hung tàn, hắn cười một tiếng đầy dữ tợn đối với Chu Nguyên, nói:
-Ta cũng đã từng làm thịt không ít thiên tài. Thế nhưng loại thiên tài tới mức độ này như ngươi thì còn là lần đầu tiên.
Oanh!
Một luồng nguyên khí vô cùng hùng hồn bạo phát từ cơ thể của kẻ này ra bên ngoài. Thình lình người này cũng là một vị cao thủ cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ.
Ầm!
Thân thể của hắn trầm xuống một chút, bàn chân đột nhiên dẫm lên mặt đất một cái. Mặt đất dưới chân hắn đột nhiên rạn nứt mở ra, mà vào lúc này thân ảnh của hắn cũng giống như một viên đạn pháo, bắn mạnh trực tiếp về hướng Chu Nguyên.
-Trung phẩm Huyền nguyên thuật, Thiết Ma Đầu!
Tên đàn ông đầu trọc kia hét to lên một tiếng. Chỉ thấy đúng là hắn dùng đầu làm vũ khí, dưới sự bao phủ của nguyên khí, cái đầu tròn trùng trục kia của hắn hóa thành màu đen như sắt thép. Từ màu sắc cũng như lực trùng kích thì không khó để có thể đoán ra chiêu này của hắn có lực va chạm vô cùng đáng sợ, ngay cả không khí xung quanh cũng đều bị đánh nổ.
Quả thực là mạnh mẽ tới cực điểm!
Tuy rằng tên đàn ông đầu trọc này nhìn vẻ ngoài có vẻ buồn cười, thế nhưng mức độ hung hãn lại khiến cho không ít người ở đây đều phải biến sắc mặt.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua bóng đen đang bắn mãnh liệt mà đến kia, trong mắt hắn cũng lướt qua một vẻ kinh ngạc. Mỗi một người có một kiểu tấn công mà chính mình am hiểu. Hiển nhiên là đối với tên đàn ông trước mắt này, thì vũ khí hung hãn nhất của hắn chính là cái đầu trần trùng trục kia.
-Nếu là lúc vẫn chưa đột phá đến Thiên Quan cảnh, thì khi muốn đối mặt với chiêu tấn công này, thật sự là ta còn phải cẩn thận một chút. Thế nhưng bây giờ...
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, hắn cũng không tránh né, Chỉ là chậm rãi nắm lại năm ngón tay. Chỉ sau một lúc thì trên mu bàn tay của hắn nổi lên một lớp vảy rắn dày đặc. Lân phiến* hiện ra màu vàng óng.
*lân phiến: lớp vảy.
Chỉ trong thời gian mấy tức ngắn ngủi, bàn tay Chu Nguyên đã được che phủ bởi một tầng vảy rắn màu vàng.
Đó chính là Huyền Mãng Lân. Bất quá nương theo lấy việc Chu Nguyên đột phá đến Thiên Quan cảnh, Huyền Mãng Lân cũng đã có sự tiến hóa, từ tầng thứ nhất vốn chỉ có màu xanh biến thành tầng thứ hai với màu vàng.
Đồng thời uy lực của nó cũng càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Keng!
Chỉ trong nháy mắt xảy ra sự va chạm thì có tiếng kim loại đập vào nhau vang lên to rõ. Sau đó chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được một luồng sóng xung kích của nguyên khí bộc phát ra xung quanh. Mặt đất phía dưới chân Chu Nguyên cũng nứt tung ra thành từng vết nứt.
Ầm!
Bất quá, vết rạn nứt vừa mới hiển hiện thì đám người lại vô cùng kinh ngạc mà nhìn thấy, theo một quyền của Chu Nguyên được tung ra, tên đàn ông đầu trọc với khí thế vốn rất hung hăng kia lại hét thảm lên một tiếng, sau đó thân thể của hắn chính là lấy một loại tốc độ còn nhanh hơn cả lúc bay tới mà bắn ngược ra bên ngoài.
Phanh phanh!
Cái đầu trọc của tên đàn ông chảy đầy máu tươi, thân thể thì bị bay ngược vào trong rừng cây đụng gãy vô số đại thụ. Mãi một lúc sau mới dừng lại, thân thể bị từng cây đại thụ lúc bị chém ngã đè xuống.
Cũng không biết đến tột cùng thì còn sống hay đã chết.
Giờ phút này tất cả mọi người ở đây hoàn toàn yên tĩnh lại.
Vô số người kinh ngạc mà nhìn qua cảnh tượng này, sau đó nuốt từng ngụm nước bọt. Bất kỳ ai cũng không thể nào nghĩ tới, tên đàn ông đầu trọc kia lao tới với khí thế hung hãn như vậy, vậy mà cuối cùng lại bị Chu Nguyên đánh bay trực tiếp chỉ bằng một quyền.
Phải biết rằng tên đàn ông đầu trọc kia là công kích một cách toàn lực, hơn nữa tu vi cảnh giới của hắn đã đạt tới Thiên Quan hậu kỳ, với uy lực ra chiêu như lúc trước của hắn thì ngay cả cao thủ có tu vi cùng cấp Thiên Quan cảnh hậu kỳ đều chỉ có thể tạm thời né tránh.
Thế mà vì sao tại trước mặt Chu Nguyên lại bị đánh bay trực tiếp ra ngoài chỉ bằng một quyền?
Tùng đạo ánh mắt mang theo sự kinh dị nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên. Hiển nhiên, mặc dù Chu Nguyên chỉ vừa mới đột phá đến Thiên Quan cảnh, nhưng hắn lại sở hữu lực lượng vô cùng kinh khủng.
Tại trong những ánh mắt vô cùng khiếp sợ kia, Chu Nguyên cũng rất kinh ngạc mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào nắm đấm đang được bao phủ bởi đầy vảy rắn màu vàng của mình. Uy lực của một quyền ban nãy cũng vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Là công hiệu của lớp vảy Huyền Mãng Lân màu vàng này...
Chu Nguyên hơi suy nghĩ một chút thì hiểu ra. Lúc này trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ sợ hãi thán phục.
Thì ra tầng thứ hai của Huyền Mãng Lân không chỉ có tác dụng hình thành lớp phòng ngự, từ đó bảo vệ bản thân, mà còn có thể tăng phúc lực lượng của tự thân.
Dựa theo suy đoán của Chu Nguyên, thì những nơi nào có xuất hiện dạng lân phiến màu vàng này, thì lực lượng của bộ phận chỗ đó sẽ gia tăng thêm vài phần.
Chu Nguyên cười cười, đưa mắt nhìn về phía đám người đã bị uy lực một quyền này của hắn cho chấn nhếp kia, nói:
-Còn có ai muốn giành giải thưởng? Nếu muốn thì phải tranh thủ thời gian nhanh lên một chút!
Đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều là cười khổ lắc đầu, sau đó bắt đầu lui lại.
Một quyền lúc trước của Chu Nguyên đã biểu lộ ra thực lực của hắn. Liền ngay cả một vị cao thủ Thiên Quan cảnh hậu kỳ như tên đàn ông đầu trọc kia đều bị hắn đánh cho không biết sống chết chỉ bằng một quyền. Trong khi đó thực lực của hầu hết mọi người ở đây thì cùng lắm cũng chỉ ngang ngửa với tên đầu trọc kia thôi. Nếu như vẫn còn cố gắng xông lên thì chỉ sợ kết cục sẽ không tốt hơn là mấy so với tên đầu trọc kia.
Cho nên, mặc dù nguyên tinh rất quý giá, nhưng nếu so ra thì cái mạng nhỏ của mình vẫn trọng yếu hơn.
Với năng lực của bọn hắn thì đã không có khả năng tiếp tục nhúng tay vào tình thế trước mắt.
Chu Nguyên nhìn thấy những người kia bắt đầu lui lại thì gật đầu hài lòng. Hắn cũng lười nhác phải so đo với những người này, chỉ tổ lãng phí sức lực. Cho nên ánh mắt của hắn chuyển về hướng Tiêu Thiên Huyền.
Lúc này sắc mặt Tiêu Thiên Huyền đã cực kỳ khó coi. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, tên đầu trọc kia không chỉ không tạo thành một chút thương tổn nào đối với Chu Nguyên, ngược lại còn bị Chu Nguyên dùng làm đối tượng để giết gà dọa khỉ, lấy đó để chấn nhiếp những người khác không còn dám nhúng tay.
*giết gà dọa khỉ: mang ý chỉ việc trừng phạt một người để lấy đó mà cảnh cáo người khác.
Tiêu Thiên Huyền hít sâu một hơi, theo thời gian dần trôi qua sắc mặt âm trầm của hắn bắt đầu khôi phục lại mặt không biểu tình.
Hắn nhìn chằm chằm về hướng Chu Nguyên, trong đôi mắt tràn đầy sát khí. Chỉ thấy bàn tay Tiêu Thiên Huyền chậm rãi nắm lại, đã thấy một cây trường thương màu lửa đỏ chảy xuôi dung nham trên thân kia xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Một luồng nguyên khí dao động vô cùng cường hãn bạo phát từ bên trong cơ thể của hắn ra bên ngoài, giống như phong bạo chấn động hư không.
Một luồng áp lực cường đại bao phủ ra xung quanh.
Đông đảo ánh mắt chung quanh đều nhìn tới, trong mắt tất cả mọi người đều ẩn chứa sự kính sợ. Hiển nhiên, lực lượng của Tiêu Thiên Huyền đã mạnh hơn không chỉ một cái cấp bậc so với những cao thủ Thiên Quan cảnh hậu kỳ bình thường khác.
Cây trường thương trong tay Tiêu Thiên Huyền nâng lên chậm rãi, chỉ về hướng Chu Nguyên đang đứng ở xa xa. Thanh âm hắn vang lên nhàn nhạt tại trong sơn lâm này:
-Vốn chỉ là muốn không phải phí một chút khí lực. Bất quá bây giờ xem ra thì chỉ có thể chính ta tự mình động thủ. Như thế cũng tốt, có thể bớt đi 500 vạn nguyên tinh.
Rất nhiều bóng người trên núi đều nhao nhao lui về phía sau, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người lại vô cùng nóng rực mà nhìn qua bên này. Rốt cuộc thì tên thiếu thành chủ của Thánh Tích thành này muốn xuất thủ chân chính rồi hay sao?