Mà lúc này, đội ngũ Thánh Cung kia cũng tỉnh hồn, từng ánh mắt lạnh lùng bắn tới.
Tên đầu tĩnh Thiên Dương cảnh hậu kì kia lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nhưng cũng không trực tiếp ra tay, bởi vì hắn có một loại trực giác, người thanh niên cơ hồ không có ba động nguyên khí này cực kì nguy hiểm.
- Vị bằng hữu này, đây là chuyện riêng của Thánh Cung chúng ta, hi vọng ngươi không nhúng tay lung tung, kẻ mang tới họa sát thân. – Tên cường giả Thiên Dương cảnh kia chậm rãi nói.
Chu Nguyên nghe vậy nhìn lại, thản nhiên nói:
- Người Thánh Cung, đều đáng chết!
Vừa nghe lời này, đám cường giả Thánh Cung lập tức biến sắc mặt, từng tên nhìn hằm hằm vào Chu Nguyên. Trong những năm gần đây, lực lượng của Thánh Cung ngày càng mạnh mẽ, thậm chí đoạn thời gian trước còn diệt cả Thiên Quỷ Phủ - một trong sáu đại Thánh Tông. Bây giờ nhìn khắp toàn bộ Thương Huyền Thiên, bất kì thế lực nào đối mặt với Thánh Cung cũng phải run rẩy sợ hãi, mà tên thanh niên này lại dám nói năng bừa bãi như vậy?!
Ánh mắt của tên đầu lĩnh Thiên Dương cảnh hậu kì kia trở nên càng thêm lạnh lẽo, tên thanh niên trước mặt này đúng là không biết sống chết.
Trước đó hắn cũng nghe được Tiêu Thiên Huyền gọi tên người thanh niên này, Chu Nguyên? Nhưng cái tên này cực kì lạ lẫm, cũng không có ấn tượng quá lớn nào. Điều này cũng đúng, có lẽ thế lực khác trong Thương Huyền Thiên sẽ tuyên dương chiến tích của Chu Nguyên, nhưng Thánh Cung vốn có ân oán cực sâu với Chu Nguyên, đương nhiên sẽ cản trở tin tức này. Hơn nữa cũng đã mười mấy năm qua đi, cơ hồ trong Thánh Cung đã không còn ai nhớ rõ cái tên này.
Thế là, tên đầu tĩnh giơ tay lên, chỉ thấy mấy tên cường giả Thiên Dương cảnh hậu kì khác của Thánh Cung lập tức xuất hiện ở bốn xung quanh Chu Nguyên, vây kín đường lui của hắn.
- Mặc dù không biết ngươi có lai lịch gì, nhưng nếu đã dám quấy nhiễu chuyện của Thánh Cung ta, vậy trong Thương Huyền Thiên này cũng không còn ai cứu được ngươi nữa1
- Có lẽ ngươi có chút thực lực, nhưng ta, ngươi có nhiều người như chúng ta sao?!
Tiếng nói vừa dứt, tất cả cường giả Thánh Cung ở nơi đây đều bạo phát ra nguyên khí kinh người, mắt lộ sát cơ khóa chặt Chu Nguyên, tựa như muốn xé hắn thành mảnh nhỏ.
Nguyên khí cuồng bạo gào thét, khiến cho cả phương núi rừng đều chấn động.
Những thành viên thành Thánh Tích kia cũng sợ hãi run lẩy bẩy, Tiêu Thiên La thì lẩm bẩm nói:
- Sao tên tiểu tử này không chạy đây, hắn muốn chết à…
Người duy nhất bình tĩnh trong đám người, chính là Tiêu Thiên Huyền. dù sao hắn cũng biết được một chút tin tức về Chu Nguyên, tuy rằng đây là tin mấy năm trước, nhưng lúc đó Chu Nguyên đã có thể đánh bại Thánh thiên kiêu của Thánh tộc, huống chi là bây giờ?
Thế nên khi nghe thấy tiếng nói thầm của Tiêu Thiên La, hắn không khỏi buồn cười:
- Lão đầu, ngài không nhớ rõ hắn rồi à?
Tiêu Thiên La được nhắc nhở, hơi giật mình, quan sát tỉ mỉ Chu Nguyên, nói:
- Nhìn có vẻ quen mắt, mà cái tên này cũng có chút quen tai…
Thương Huyền Thiên vốn đóng kín, hơn nữa thành Thánh Tích chỉ là một góc nhỏ trong Thương Huyền Thiên, mà ngoại trừ lần gặp mặt duy nhất trong lần Chu Nguyên tham gia Thánh Tích Chi Địa nhiều năm trước, về sau Tiêu Thiên La liền chưa từng thấy qua hắn, thế nên quên mất cũng là chuyện dễ hiểu.
- Hắn chính là người giành vị trí đứng đầu trong Thánh Tích Chi Địa năm xưa, sau đó gia nhập Thương Huyền Thiên… Hồi đó ta và hắn còn có chút ân oán, nhưng về sau chính là ngài thuyết phục ta bỏ qua thành kiến, không thể đối địch với hắn. – Tiêu Thiên Huyền nói.
Tiêu Thiên La ngẩn người, ký ức bị phủ bụi dần hiện ra, con mắt cũng dần trợn to:
- Hắn chính là người trẻ tuổi lấy được thành tích đứng đầu Thánh Tích Chi Địa năm xưa?!
- Thời điểm đó, hắn vẫn là một người thanh niên trẻ tuổi, hăng hái, nhuệ khí bức người…
Tiêu Thiên La cau mày nói:
- Chỉ là mấy năm nay cũng không hề nghe thấy tên tuổi của hắn, hắn vẫn ở lại tại Thương Huyền tông sao?
Tiêu Thiên Huyền cảm thán nói:
- Hiện giờ, đừng nói là một cái Thương Huyền tông nho nhỏ, dù là cả Thương Huyền Thiên này, cũng sợ là quá nhỏ đối với hắn.
Tiêu Thiên La nghe vậy há to miệng, đối với hắn, dù là đại lục Thương Mang cũng đã cực kì khổng lồ rồi, mà những Thánh Tông như Thương Huyền tông thì càng là quái vật đáng sợ. Bây giờ con trai hắn nói tầm cỡ Chu Nguyên đã vượt qua Thương Huyền Thiên? Điều này làm hắn khó có thể tưởng tượng.
Thế nên hắn có chút nửa tin nửa ngờ, người trẻ tuổi gần như cùng tuổi với con trai hắn này, thật đã đạt đến cấp độ đó sao?
Mà khi hai cha con Tiêu Thiên La đang nói chuyện, đám người Thánh Cung đã dần dần tiến sát vào quanh người Chu Nguyên. Cũng có thể nhìn ra đám người này khá cẩn thận, đang thăm dò sơ hở của Chu Nguyên.
Nhưng vẻ mặt Chu Nguyên lại có vẻ lười nhác, hắn gặm nốt quả mơ chua trong tay, không có chút hứng thú, chỉ buồn cười mà nói:
- Mặc dù trong mắt ta đám người các ngươi thật sự rất cặn bã, nhưng ta cảm thấy có chuyện mà ngươi hiểu lầm…
- Là sao? – Tên cường giả Thiên Dương cảnh Thánh Cung kia cười lạnh nói.
Chu Nguyên duỗi duỗi lưng, thản nhiên nói:
- Ý là, khả năng người của ta… còn nhiều hơn bên ngươi rất nhiều.
Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, cả vùng thiên địa này đột nhiên run rẩy, từng vòng xoáy không gian hiển hiện khắp bốn phương tám hướng, ngay sau đó, đám người Tiêu Thiên Huyền, Tiêu Thiên La trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy từng bóng người đạp bước từ vòng xoáy không gian mà ra.
Mỗi bóng người đều tỏa ra khí thế ngập trời, ba động nguyên khí mênh mông như biển cả.
Dưới uy áp nguyên khí ấy, dù là mấy thên cường giả Thiên Dương hậu kì của Thánh Cung cũng cảm thấy cả tinh Thần và thân thể như bị trấn áp, dù là động đậy ngón tay cũng không làm được.
Ầm! Ầm!
Mấy tên Thiên Dương cảnh hậu kì còn có thể chịu đựng một chút, nhưng mất tên đệ tử Thánh Cung đằng sau thì bị loại khí thế kinh khủng này trực tiếp đè nát thân thể, tạo thành từng đợt pháo hóa đỏ rực trên bầu trời.
Mấy tên Thiên Dương cảnh hậu kì của Thánh Cung vô cùng sợ hãi, răng run lập cập, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Nhóm người vừa xuất hiện có hơn trăm người, mà kinh khủng nhất là uy áp nguyên khí tỏa ra từ trên thân mỗi người đều hơn xa bọn hắn.