- Là do phụ thân hại con rồi! – Con mắt đục ngầu của Tiêu Thiên La chảy xuống từng hàng nước mắt, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên đám người mặc áo bào trắng, tỏa ra sát khí nghiêm nghị ở trên không, khẩn cầu nói:
- Ta nguyện giao ra mảnh vỡ, chỉ mong các ngươi tha cho con của ta!
Giữa không trung, tên cường giả Thiên Dương hậu kì kia hờ hững vương tay, nói:
- Giao ra đi!
Tiêu Thiên La không dám cãi lời, run rẩy đưa tay vào trong ngực, móc ra một cái hộp ngọc, hộp ngọc mở ra, chỉ thấy nguyên khí thiên địa lập tức hội tụ lại, có một mảnh vỡ tỏa ra hào quang bay lên.
Tên cường giả Thánh Cung kia vẫy tay một cái, mảnh vỡ đã bị hút lại, sau đó hắn lấy ra một viên cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh tựa như chất lỏng, khi mảnh vỡ bay tới gần thì cũng bắt đầu tỏa ra hào quang sáng tỏ.
- Đúng là mảnh vỡ Thánh Ấn.
Tên cường giả Thánh Cung kia cười một tiếng, thu mảnh vỡ vào trong quả cầu thủy tinh, sau đó cười híp mắt nhìn đám người chạy nạn phía dưới, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, cười gằn nói:
- Giết hết toàn bộ!
- Ngươi! – Thấy đối phương lật lọng, Tiêu Thiên La không khỏi giận dữ gầm lên.
Tiêu Thiên Huyền giãy dụa đứng lên, cầm thanh trường kiếm nhỏ đầy máu tươi trong tay. Hắn biết, hiện tại chỉ có hắn mới có thể ngăn cản kẻ địch mốt lát, mà những người khác chỉ có cách chịu tàn sát.
Mặc dù hắn cũng hiểu, với trạng thái của mình bây giờ, cũng không chống được lâu lắm.
Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn phụ thân mình bị giết hại ngay trước mắt…
- Lão đầu, xem ra lần này hai cha con ta phải chết chung một chỗ rồi… - Hắn cười cười.
Tiêu Thiên La tự trách nói:
- Đều tại ta!
Tiêu Thiên Huyền lắc đầu, cầm chặt trường kiếm trong tay, ngạo nghễ nhìn đám cường giả Thánh Cung đang chầm chậm tới gần, cười nói:
- Thánh Cung các ngươi cũng đừng vội đắc ý, bây giờ các ngươi có thể tùy ý làm càn, trong Thương Huyền Thiên không có người ngăn được các ngươi. Nhưng ngày tốt lành của các ngươi cũng sẽ không kéo dài, sẽ có người trở về thu thập các ngươi!
- Hả?
Tên cường giả Thiên Dương cảnh hậu kì kia cười trêu tức một tiếng, nói:
- Trong sáu đại Thánh Tông, đã có Thiên Quỷ Phủ bị Thánh Cung ta diệt. Ngươi thật coi là Thương Huyền Thiên này còn có người có thể chống nổi chúng ta sao? Nói ra kẻ đó là ai, ta tha ngươi được chết toàn thây.
Tiêu Thiên Huyền không trả lời, chỉ là ánh mắt kiên quyết, trường kiếm trong tay dần nâng lên.
Người thiếu niên năm xưa từng ương ngạnh kiêu căng, thậm chí có chút ân oán với Chu Nguyên tại trong Thánh Tích Chi Địa, trải qua mười mấy năm này, đã trưởng thành.
- Ngu xuẩn!
Tên cường giả Thiên Dương cảnh hậu kì thấy thế, lắc đầu, không nói nhảm, định trực tiếp ra tay giết chết Tiêu Thiên Huyền.
Răng rắc!
Nhưng ngay khi nguyên khí trong cơ thể hắn vừa dâng trào, trong núi rừng lại đột nhiên vang lên một âm thanh rất nhỏ, nhưng lại cực kì chói tai.
Thanh âm kia quá đột ngột, trực tiếp xé đôi bầu không khí túc sát tại nơi đây.
Tên cường giả Thánh Cung kia âm trầm quay đầu lại, sau đó liền thấy ở dưới gốc một cây đại thụ cách đó không xa, có một người thanh niên dựa lưng vào thân cây, trên tay cầm một quả mơ chua bị cắn mất một góc, xem ra thanh âm vừa nãy chính là phát ra từ chỗ này.
Thanh niên lướt qua đám cường giả Thánh Cung, trực tiếp nhìn về phía Tiêu Thiên Huyền, trên gương mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Tiêu Thiên Huyền, người mà ngươi nhắc tới không phải là ta đấy chứ?
Trong núi rừng, từng tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống gương mặt người thanh niên đang cười nhẹ dưới tán cây, tạo thành cảnh tượng yên bình hoàn toàn tương phản với tràng cảnh hỗn loạn thảm thiết ở xa xa.
Nhưng người thanh niên này lại mang theo một loại khí chất làm cho người ta khó có thể coi khinh, dù rằng hắn chỉ đứng yên ở nơi đó, nhưng tự có một luồng uy thế khó có thể hình dung tỏa ra, tựa như hắn chính là nhân vật chính của vùng thiên địa này.
Tiêu Thiên Huyền mờ mịt nhìn người thanh niên, vẻ mặt mờ mịt, dù rằng hắn cảm thấy khuôn mặt người này rất quen, nhưng tạm thời còn chưa nhận ra là ai.
Mà khi hắn nhìn kỹ nụ cười của người này, lại ngẫm lại câu nói vừa rồi, trong đầu như có tia sáng hiện lên, thân thể chấn động, khó có thể tin nói:
- Ngươi… ngươi là Chu Nguyên?!
Mặc dù mấy năm gần đây Thương Huyền Thiên trở nên bế tắc đóng kín, nhưng dù sao bây giờ Tiêu Thiên Huyền cũng là trưởng lão của Thương Huyền tông, cũng có thể biết được một số tin tức ở bên ngoài Chư Thiên. Mà trong mấy năm nay, điều làm cho các thế hệ Thương Huyền tông rung động cùng tự hào nhất, chính là tin tức về người thanh niên trẻ tuối xuất thân từ Thương Huyền tông, đi tới các Thiên Vực khác…
Chu Nguyên!
Đương nhiên, mọi người biết đến Chu Nguyên, đa phần còn là vì trận chiến tại Cổ Nguyên Thiên, khi đó Thương Huyền cũng có các cường giả tinh nhuệ đến tham dự, cũng biết được thành tích đánh bại Thánh thiên kiêu Thánh tộc của Chu Nguyên, giành lấy vinh quang to lớn cho Chư Thiên.
Điều này khiến cho đệ tử Thương Huyền tông vô cùng tự hào. Dù sao Thương Huyền Thiên chỉ xếp cuối trong các Thiên Vực của Chư Thiên, đây là điều mà ngay cả người Thương Huyền Thiên cũng phải thừa nhận.
Mà bây giờ, Chu Nguyên với xuất thân từ Thương Huyền Thiên, lại dẫn đầu tinh nhuệ Chư Thiên, giành được chiến thắng trước Thánh tộc trong trận chiến Cổ Nguyên Thiên, điều này khiến cho các thành viên Thương Huyền đều cảm thấy vinh quang.
Trong đó cũng bao gồm cả Tiêu Thiên Huyền.
Tuy rằng tại nhiều năm trước, hai người từng có ân oán, nhưng trải qua mười mấy năm này, một người đã danh chấn Chư Thiên, mà một người khác cũng đã trưởng thành, trở thành trưởng lão trong môn phái, những mâu thuẫn lúc còn tuổi trẻ kiêu cuồng kia đã tan thành mây khói từ lâu. Đặc biệt là Tiêu Thiên Huyền, khi trò chuyện với các đệ tử trẻ tuổi trong môn phái, sẽ còn thỉnh thoảng nhắc lại về mối ân oán này, coi như là một kỷ niệm.
Mà người mà Tiêu Thiên Huyền nhắc tới là sẽ trở về thu thập Thánh Cung trước đó, cũng chính là Chu Nguyên.
Chỉ là, hắn không ngờ tới, bản thân vừa nhắc tới, người được nhắc đã xuất hiện ngay trước mắt, điều này làm cho hắn cảm thấy chấn kinh cùng khó có thể tin.
- Ngươi, làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây? – Tiếng nói của Tiêu Thiên Huyền trở nên có chút cà lăm.
- Chính như lời ngươi nói, muốn trở về giải quyết hết một chút phiền toái đây. – Chu Nguyên cười nói.