Thành Đại Chu.
Bây giờ thành Đại Chu đã khác xa năm xưa, thành thị hùng vĩ dựa bên cạnh sông, tường thành cao nhất lan tràn ra hai bên, dài không nhìn thấy cuối, kiến trúc trong thành mọc lên như rừng, rộng lớn, bao la hùng vĩ.
Trong những năm này, dưới sự duy trì của Thương Huyền tông, vương triều Đại Chu phát triển không ngừng, trở thành vương triều mạnh nhất của đại lục Thương Mang, mỗi năm có trên trăm quốc gia nhỏ tới triều bái, vô cùng khí thế.
Chỉ là trong khoản thời gian gần đây, thành Đại Chu lại bắt đầu phong kín, trong thành có kết giới to lớn vận chuyển, tạo thành lồng ánh sáng bao trùm cả tòa thành thị. trên lồng ánh sáng tỏa ra ba động nguyên khí khiến cho dù là cường giả Nguyên Anh cũng khó có thể phá vỡ.
Tòa kết giới này do chính tay chưởng giáo Thiên Dương cùng các vị Phong chủ của Thương Huyền tông hợp lực bố trí thành, tuy rằng lực phòng ngự có lẽ còn kém so với kết giới hộ tông của các đại Thánh Tông, nhưng đặt ở trên đại lục Thương Mang này, đã coi như là mạnh nhất rồi.
Đương nhiên, mọi chuyện đều có ngoại lệ, lần này, vương triều Đại Chu phải đối mặt với kiếp nạn mà ngay cả tòa kết giới này cũng khó có thể hoàn toàn bảo vệ được.
Trên tường thành Đại Chu.
Có vô số quân sĩ cầm kích mà đứng, vẻ mặt hơi có chút bất an.
Ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía bên ngoài lồng ánh sáng, chỉ thấy ở xa xa, trên bầu trời có mây đen ngợp trời tụ tập, trong đó có sấm sét vang dội, ba động nguyên khí kinh khủng phát ra, khiến cho cả thiên địa đều rung động.
Tựa như một trận thiên tai diệt thế sắp sửa giáng lâm.
Ầm ầm!
Từ trong tầng mây đen lại thỉnh thoảng có từng dòng lũ nguyên khí cuồng bạo lao ra, cuốn theo lôi đình, đánh mạnh vào bên ngoài kết giới của thành thị.
Dưới sự tấn công liên tiếp này, lồng ánh sáng kết giới không ngừng lan tràn từng vòng gợn sóng. Cứ mỗi một đợt sóng khuếch tán ra, đám người trong thành lại kinh hồn táng đám, sắc mặt trắng bệch, ai cũng hiểu, một khi kết giới bị phá, vậy toàn bộ thành Đại Chu sẽ lâm vào trong hủy diệt.
Nhưng đối mặt với giao chiến ở cấp độ này, bọn hắn lại có thể làm gì đây? Dù cho có muốn đầu hàng, chỉ sợ những cường giả cao cao tại thượng ngoài kia cũng sẽ chẳng thèm cúi đầu nhìn bọn họ một cái, bởi trong mắt những người này, họ chỉ là đám sâu kiến cỏ rác mà thôi.
Thế nên, người trong thành cũng chỉ có thể cầu nguyện kết giới có thể ngăn cản được sự tiến công của đối phương.
Mà trong lúc dân trong thành đang thành tâm cầu nguyện, thì tại vị trí trung ương nhất của tòa thành, tất cả thành viên quan trọng nhất của vương triều Đại Chu đang tụ tập ở đây, ai nấy lộ vẻ lo lắng nhìn qua từng bóng người như ẩn như hiện tỏa ra ba động nguyên khí khủng bố đang ẩn giấu trong tầng mây đen bên ngoài thành.
- Thánh Cung uổng là một trong sáu đại Thánh Tông của Thương Huyền Thiên, địa vị cao thượng như vậy, lại đi bắt nạt một cái vương triều nhỏ yếu! – Người nói chuyện là một tên nam tử trung niên, người mặc giáp đen, vẻ mặt có chút hung tàn. Nhưng lúc này hắn nói chuyện lại có vẻ tức giận xen sợ hãi.
Nếu Chu Nguyên ở đây, thì lập tức có thể nhận ra, người này chính là người mà hắn đã từng thu phục trong lần rời đi thành Đại Chu đầu tiên, từng là kiêu hùng Hắc Uyên – Hắc Độc Vương.
Trong mấy năm này, nhờ vào vị thế ngày càng lên cao của vương triều Đại Chu, cùng với quan hệ chặt chẽ với Thương Huyền tông, Hắc Độc Vương đã đạt tới cảnh giới Thần Phủ hậu kì, coi như là có chút thành tựu, tối thiểu nhất, là mạnh hơn nhiều lần so với năm xưa làm thổ bá vương trong Hắc Uyên kia.
- Hắc thống lĩnh, đừng nói nhảm nữa. Với phẩm tính của đám người Thánh Cung kia, thì vốn chẳng để ý tới danh dự là gì đâu. – Một âm thanh trầm ổn truyền tới, đó là một người trung niên mặc áo giáp, mái đầu hơi bạc, ở bên cạnh còn có một nam một nữ đứng thẳng. Nữ tử mặc giáp nhẹ, dáng người yểu điệu thon dài, có vẻ già dặn, mà nam tử thì có vẻ gầy yếu, nhưng nơi mi tâm ẩn hiện quang mang lại chứng tỏ người này tinh thông tu luyện thần hồn.
Hắc Độc Vương nhìn người này, tức giận hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm điều gì. Tuy rằng mấy năm này hắn cùng vì vương triều Đại Chu mà nam chinh bắc chiến, chiến công không nhỏ, nhưng dù sao tính cả tư lịch hay công lao thì vẫn đều còn kém hơn vị đại tướng quan Vệ Thương Lan này của Đại Chu.
Mà đôi nam nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh Vệ Thương Lan thì là con gói Vệ Thanh Thanh cùng con trai Vệ Bân của hắn.
- Đại tướng quân, cảnh tượng trước mắt này làm bản vương nhớ tới thành Đoạn Long của lúc trước… - Mà khi tiếng nói của Vệ Thương Lan vừa dứt, một âm thanh hùng hồn mà uy nghiêm vang lên.
Vệ Thương Lan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người nam tử trung niêm mặc chiến giáp đang cơi mở cười nói. Ở bên cạnh hắn còn có một vị mỹ phụ khí chất ung dung đi thep.
Đó chính là vương thượng của Đại Chu – Chu Kình, cùng vương hậu – Tần Ngọc.
Mười mấy năm qua đi, hai người đều có chút thay đổi, càng thêm ý vị. đặc biệt là Chu Kình, vương triều Đại Chu càng ngày càng lớn mạnh cũng khiến khí chất của ông càng thêm mạnh mẽ cường thế.
Rất nhiều trọng Thần ở phía dưới không khỏi lộ ra vẻ hồi ức, mười mấy năm trước, Đại Võ phạt Chu, hai bên quyết chiến bên ngoài thành Đoạn Long, đó cũng là trận chiến quyết định vận mệnh cuối cùng của hai vương triều.
Đại Chu cũng bởi vậy mà phát triển lên, cuối cùng xưng hùng đại lục Thương Mang.
Vừa nghĩ tới cuộc chiến tại thành Đoạn Long, đám người không khỏi nhớ tới vị thiếu niên truyền kì của vương triều Đại Chu, Điện hạ Chu Nguyên!
Trong mười mấy năm nay, truyền thuyết về bị Điện hạ nay đã lan tỏa khiến con dân Đại Chu không ai không biết.
Vô số thiếu niên đều lấy Chu Nguyên là tấm gương, coi quá trình phát triển của hắn là bài học.
Ở bên cạnh Chu Kình, vương hậu Tần Ngọc đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Không biết mấy năm nay Nguyên nhi thế nào…
Chu Kình cũng trầm mặc một chút, sau đó nhìn về phía một vị lão nhân tóc trắng phơ ở bên cạnh:
- Thẩm phong chủ, mấy năm nay, chúng ta vẫn hỏi ngài về tin tức của con ta, nhưng ngài hầu như đều tránh đi không đáp lại.