- Bây giờ tình hình đã đến lúc nguy cấp, nói không chừng bản vương cùng vương hậu cũng không thể qua được nạn này, ngài còn không chịu nói cho chúng ta, để chúng ta an tâm một chút sao?
Lão nhân được gọi là Thẩm Phong chủ, chính là Phong chủ Thánh Nguyên phong của Thương Huyền tông - Thẩm Thái Uyên. Nghe Chu Kình nói vậy, ông không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Mấy năm nay tin tức khó có thể vào Thương Huyền Thiên, mà tin mới nhất là lão phu nghe được cũng đã cách đây mấy năm rồi. Nhưng hai người cứ yên tâm, hiện tại hắn vô cùng an toàn, mà lại đã đạt tới cấp độ mà hai người không ngờ tới.
Nói đoạn, ông lại ngẩng đầu nhìn qua tầng mây đen tỏa ra khí tức khủng bố ngoài thành, thở dài nói:
- Có lẽ, Đại Chu có trận tai nạn này cũng là bởi vì Thánh Cung nổi lòng kiêng kỵ với Chu Nguyên, nên mới muốn lấy mọi người để áp chế lại hắn…
Chu Kình sững sờ, hỏi:
- Bây giờ tên tiểu tử kia đã có thể so sánh với Thẩm phong chủ rồi sao?
Thẩm Thái Uyên nhìn Chu Kình, cười nói:
- Nếu không phải là người quen biết nhiều năm, lão phu suýt nữa cho rằng ngài đang truê cợt lão phu đấy!
Trên tường thành, đám trọng thần vương triều Đại Chu đều trợn mắt há hốc mồm. Thẩm Thái Uyên trấn thủ vương triều Đại Chu nhiều năm, tại trong mắt rất nhiều người, hắn chính là vô địch. Dù sao tại trong đại lục Thương Mang nho nhỏ này, dù là Thiên Dương cảnh đã coi như cường giả đỉnh cao, chớ đừng nói cho Thẩm Thái Uyên đã là Ngụy Pháp Vực.
Mà bây giờ, câu nói vừa rồi của Thẩm Thái Uyên có ý là vị Điện hạ của bọn họ còn mạnh hơn ông ấy?
Hơn nữa, tai họa hôm nay rất có thể là vì Thánh Cung kiêng kỵ Điện hạ Chu Nguyên mà thành?
Điều này khiến bọn họ khó có thể tưởng tượng. Thánh Cung là tồn tại bực nào? Trong toàn bộ Thương Huyền Thiên, có thể coi đây là thế lực khủng bố nhất, đứng đầu nhất. thế nên cần phải có thực lực cỡ nào, mới có thể khiến co quái vật khổng lồ Thánh Cung kia kiêng kị như vậy?
Chu Kình cũng sửng sốt thật lâu, sau đó tự hào nói:
- Không hổ là Thánh Long của Chu gia ta!
Ánh mắt của ông lại nhìn qua bên ngoài thành, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
- Xem ra Thánh Cung thật muốn bắt hai vợ chồng ta, dùng cái này để uy hiếp Nguyên nhi, ha ha…
Ông lại quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc ở bên, ánh mắt hai người nhìn nhau, đều hiểu tâm tư của đối phương.
Hai người cùng vươn tay, nắm chặt cùng một chỗ.
Hôm nay, dù bọn họ có chết tại thành Đại Chu này, cũng sẽ không để cho bản thân trở thành gánh nặng cho con trai mình…
Mà chính tại lúc này, ở trong mây đen quay cuồng ngoài thành kia, có một tòa bảo tọa do mây đen tạo thành bay ra. Trên bảo tọa của một đạo uy áp khủng bố tỏa ra, một bóng người lười nhác mà ngồi, đôi mắt lạnh nhạt mang theo vẻ tàn nhẫn, nhìn về phía trên tường thành, sau đó âm thanh lạnh lẽo vang vọng đất trời:
- Bản tọa là Điện chủ Kim Thánh điện của Thánh Cung, Bàng Dương…
- Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, nhưng cuối cùng các ngươi vẫn không thể cho ta đáp án mà ta muốn. hiện tại, cho các ngươi cơ hội cuối cùng…
- Các ngươi… muốn đầu hàng, hay là… đồ sát toàn thành?!
Khi câu nói cuối cùng được nói ra, sát khí khủng bố bao trùm toàn bộ thành Đại Chu.
Khi âm thanh của Điện chủ Kim Thánh điện – Bàng Dương vang vọng khắp toàn thành, thì dòng khí lạnh kia cũng làm cho tất cả mọi người lạnh cả người, trên mạt nổi lên vẻ sợ hãi.
Hiển nhiên Bàng Dương đã bước vào Pháp Vực cảnh, uy áp không hề thu lại, mỗi động tác đều khiến cho nguyên khí thiên địa gào thét, thanh thế cực kì dọa người.
Mà sau lưng Bàng Dương, trong đám mây đen mơ hồ kia, có thể thấy từng bóng người tỏa ra khí hung sát nồng đậm như ẩn như hiện, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Trên tường thành, các trọng thần của vương triều Đại Chu đều sợ hãi trắng bệch cả mặt. nói câu không dễ nghe, có lẽ Bàng Dương sợ là cường giả Pháp Vực mà bọn họ nhìn thấy lần đầu tiên trong cuộc đời.
Nhân vật bực này tiến tới xâm phạm, thì dù là mấy năm nay vương triều Đại Chu đã dần mạnh mẽ lên, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Năm đó trong trận chiến tại thành Đoạn Long, khi đối mặt với Đại Võ, ít ra Đại Chu vẫn còn lực lượng chiến một trận, nhưng lúc này đây… không có người sẽ cảm thấy bên mình còn hi vọng.
Ngay cả bản thân Chu Kình đều ảm đạm ánh mắt, bàn tay nắm chặt tay Tần Ngọc càng thêm siết chặt.
Cảm nhận được cảm xúc của trượng phu, Tần Ngọc đưa tay nắm chặt tay chồng, cũng không nói lời nào, chỉ ôn nhu nhìn chăm chú về phía hắn, trong mắt hiện rõ vẻ kiên quyết. Hiển nhiên, trong lòng nàng, mặc kệ kẻ địch uy hiếp thế nào, nàng đều không cho phép bản thân trở thành công cụ mà kẻ địch dùng để áp chế con trai mình.
Nếu không thể vượt qua, vậy đơn giản là chết thôi!
- Hừ, đường đường là Điện chủ của Thánh Cung, cũng coi là cường giả Pháp Vực, lại không để ý tới thân phận của mình, ngang nhiên ra tay với một vương triều của thế tục ư?! – Lúc này Thẩm Thái Uyên liền hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ như sấm đánh, vang vọng đất trời, râu tóc không gió tự bay, nhìn qua cực kì uy thế.
Lúc này đây, cũng chỉ có Ngụy Pháp Vực cảnh như ông mới có thể miễn cưỡng chống lại uy thế của đối phương, nếu ông lại không đứng ra, sợ rằng sĩ khí toàn bộ thành Đại Chu sẽ biến mất hoàn toàn.
- Thẩm Thái Uyên… ta cũng chẳng muốn nhắc tới trình độ gà mờ của vị Phong chủ Thánh Nguyên phong nhà ngươi nữa. ngươi thật cho rằng bản thân có tư cách để khiến ta phải kiêng kị à? – Trên bảo tọa, Điện chủ Bàng Dương của Kim Thánh điện nhìn một cách mỉa mai, từ tốn nói.
Thẩm Thái Uyên cười nói:
- Tuy rằng ta khổ tu nhiều năm mới đạt tới cảnh giới Ngụy Pháp Vực này, nhưng dù sao đây cũng là tự thân ta khổ tu mà được. Cũng còn hơn Bàng Điện chủ, được tế đàn Thần Huyết kia tẩy lễ, nhưng lại làm huyết mạch bị bẩn, sợ rằng tương lai không thể tiến bộ nữa rồi chứ?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Bàng Dương lập tức trở nên âm trầm, trong mắt hiện lên khí thế bạo người. Không sai, hắn có thể mở ra Pháp Vực, hoàn toàn là nhờ vào tòa tế đàn Thần Huyết kia của Thánh Cung.