Nhưng cách làm này sẽ gây ra hậu quả cực lớn, không chỉ tâm tính dần bị ăn mòn, trở nên dễ giận dễ hung tàn, mà tiềm lực suốt đời cũng bị tiêu biến hết, tương lai không chỉ tuổi thọ giảm mạnh, mà lại khó có thể tiến bộ thêm nữa.
Câu nói của Thẩm Thái Uyên trực tiếp chạm vào nỗi đau của Bàng Dương.
- Dù sao Pháp Vực cũng đã đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn lên tới Thánh Giả hay sao?
Ánh mắt lạnh lẽo của Bàng Dương nhìn chằm chằm Thẩm Thái Uyên, nói:
- Mà lại, tự khổ tu thì thế nào, cuối cùng ngươi, cùng cả tỏa thành này, ngày hôm nay đều sẽ chết thôi.
Thẩm Thái Uyên lạnh lẽo nói:
- Trong nửa năm này, Thánh Ma quân các người không ngừng đồ sát toàn thành, diệt tuyệt sinh linh trong Thương Huyền Thiên, các ngươi hành động ác độc như vậy, là muốn làm gì?
Từ trong tin tức truyền tới từ các nơi, trong nửa năm này, phàm là chỗ Thánh Ma quân đi qua, thì đều máu chảy thành sông, thây nằm khắp đồng, đây cũng không phải là đang lập uy, mà là đang điện cuồng tàn sát.
Trong mắt Bàng Dương hiện lên vệt đỏ, làm cho nụ cười trên mặt hắn cũng trở nên dữ tợn hơn rất nhiều:
- Người không thần phục Thánh Cung ta thì cũng không cần sống sót!
- Qua hôm nay, cái thành Đại Chu này cũng sẽ hóa thành biển máu!
Thẩm Thái Uyên không khỏi hít sâu một hơi. Sát khí to lớn của đối phương cực kì không bình thường, đã đến mức vặn vẹo cả tâm trí. Đây là di chứng do tẩy lễ ở tế đàn Thần Huyết kia, hay là do Thánh Cung có mưu đồ khác?
- Muốn đồ thành, cũng phải chờ ngươi phá được tòa kết giới hộ thành rồi nói sau! – Thẩm Thái Uyên phất tay áo, nói. Dù sao tòa kết giới này cũng do chưởng giáo Thiên Dương tự tay bố trí, mặc dù Bàng Dương cũng là Pháp Vực cảnh, nhưng cũng mới chỉ ở cảnh giới thứ nhất mà thôi. Bàng Dương muốn phá cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bàng Dương nghe vậy, dáng tươi cười càng thêm dữ tợn, nói:
- Thẩm Thái Uyên, ngươi thật cho rằng trong ba ngày này, bản tọa thật chỉ đang chờ đợi đáp án của các ngươi thôi à?
Vừa nói xong, chỉ thấy hắn vung tay lên, mây đen trùng điệp lập tức tán đi, để lộ ra mấy trăm chiến sĩ Thánh Ma quân đứng lơ lửng trên không, lúc này, trên đỉnh đầu bọn hắn liên tục có huyết khí bay lên, tựa như cột khói.
Những huyết khí này hội tụ vào một chỗ, tạo thành một vòng xoáy màu đỏ khổng lồ. trong vòng xoáy, có một quyển trục màu đỏ sậm đang chuyển động chậm rãi, phun ra nuốt vào huyết khí bàng bạc.
Thẩm Thái Uyên thấy quyển trục đỏ sậm kia, sắc mặt không khỏi biến đổi, bởi vì ông có thể cảm nhận được một luồng khí tức mênh mông cường đại tỏa ra từ trên đó, khí tức đó cũng không lạ lẫm, rõ ràng là đến từ chủ nhân của Thánh Cung – Thánh Nguyên!
- Đây là Huyền Quang Phá Diệt thuật, do cung chủ tự tay khắc họa, chuyên phá hết thảy kết giới. Ngươi thử đoán xem, liệu cái tòa kết giới này của ngươi có thể ngăn cản được không? – Bàng Dương ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng.
- Chỉ là để thi triển thuật pháp này thì cần một chút thời gian chuẩn bị, nên bản tọa mới để các ngươi sống thêm ba ngày.
- Bây giờ thì giờ lành đã đến… các ngươi cũng có thể đi chết rồi!
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một luồng huyết khí mênh mông như trụ trời đột nhiên trào ra từ trong cơ thể, phóng lên tận trời, chui vào trong quyển trục màu đỏ sậm kia. Chỉ thấy quyển trục rung động, sau đó chầm chậm mở ra trong ánh mắt sợ hãi muốn tuyệt của quân dân Đại Chu.
Quyển trục dần mở, trong đó có vô số huyết văn nhúc nhích, dường như tạo thành một con mắt đỏ tươi, con mắt kia tràn ngập khí thế hung sát kinh khủng, sau đó đột nhiên bộc phát mà ra.
Vút!
Một chùm sáng huyết hồn xé rách chân trời, tựa như mang theo khí thế hủy diệt, lấy tốc độ không thể tưởng tượng đánh xuống kết giới đang bảo vệ thành Đại Chu.
Oanh!
Qua mất tức, cả hai ầm ầm va chạm, tựa như một trận pháo hoa hủy diệt nổ tung trên không trung, sóng xung kích to lớn quét ngang, khiến dòng sông ngoài thành bị ảnh hưởng lập tức vỡ nát.
Trong thành cũng như gặp phải động đất, vô số kiến trúc ầm vang sụp đổ, rất nhiều tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc bộc phát. Trong thành lập tức loạn cả lên.
Trên tường thành, đám người Chu Kình cũng trắng bệch cả mặt, trong mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Nhưng bọn họ cũng hiểu, dưới mức độ công kích thế này, đã không còn có đường chạy trốn nữa rồi.
Những cường giả Thần Phủ, Thiên Dương, khi đối mặt với công kích bực này, yếu ớt tựa như kiến hôi.
Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là tầng kết giới hộ thành kia.
Ầm ầm!
Từng lớp từng lớp sóng xung kích khủng bố bộc phát, lan tràn ra ngày càng kịch liệt, cuối cùng, qua mười mấy hơi thở sau, đột nhiên có liếng lạch tạch vang lên.
m thanh kia cũng không vang dội, nhưng khi rơi vào trong tai vô số người trong thành Đại Chu, lại tựa như âm thanh của tử Thần.
Trong chốc lát, tiếng kêu khóc thê lương bộc phát khắp bốn phương, sợ hãi tử vong ập tới khiến đám người hỗn loạn chạy trốn.
Chu Kình thấy cảnh tượng hỗn loạn này, vàng mắt hơi đỏ. Những năm này, ông hết lòng xây dựng, thật vất vả mới đem vương triều Đại Chu phát triển tới trình độ như ngày hôm nay, nhưng bây giờ, tâm huyết cả đời của ông đang dần bị phá hủy.
Sắc mặt Tần Ngọc cũng tái nhợt, nhưng nàng vẫn chỉ nắm chặt bàn tay Chu Kình, trong đôi mắt không có e ngại, chỉ là có chút tưởng nhớ.
Con trai rời nhà đi nhiều năm rồi, không biết bây giờ ra sao…
Sắc mặt Thẩm Thái Uyên cực kì ngưng trọng, ông có thể cảm nhận được kết giới đã không kiên trì được bao lâu nữa. Cục diện đang phát triển theo chiều hướng xấu nhất, ông đã không thể bảo vệ thành Đại Chu này được nữa. Đợi chút nữa ông cũng chỉ có thể mang theo Chu Kình cùng Tần Ngọc, nhanh chóng trốn đi.
Chỉ là, thật sự trốn được sao?
Thẩm Thái Uyên cũng không có bao nhiêu lòng tin, dù sao, Bàng Dương cũng là cường giả Pháp Vực hàng thật giá thật.
- Thế của Thánh Cung đã lớn tới trình độ này rồi sao? Thật sự là bất hạnh của Thương Huyền Thiên ta! – Thẩm Thái Uyên than thầm một hơi, bi thương nói.
Oanh!
Ngay trong tiếng thở dài của Thẩm Thái Uyên, lực lượng kinh khủng trên không trung bộc phát, rốt cuộc kết giới hộ thành cũng đạt tới cực hạn, cuối cùng trong vô số ánh mắt sợ hãi muốn tuyệt, trực tiếp vỡ ra.