Lực lượng hủy diệt trút xuống như sóng lũ, nơi lướt quá, hết thảy đều chôn vùi.
Vô số người lộ ra vẻ mặt tuyện vọng.
Chu Kình cùng Tần Ngọc cũng khép hai mắt lại, chờ đợi thời khắc cuối cùng.
Thẩm Thái Uyên than thầm một tiếng, định ra tay, cưỡng ép mang Chu Kình cùng Tần Ngọc đi.
Nhưng ngay khi ông muốn ra tay, vẻ mặt lại hơi ngưng tụ, bởi vì ông phát hiện, lực lượng hủy diệt kia đang cuốn tới tường thành, lại chợt trở nên vô cùng ôn hòa, tựa nh một trận gió nhẹ, bay qua không trung tòa thành, thổi bay quần áo đám người.
Biến cố này khiến cho Thẩm Thái Uyên không khỏi ngẩn người, nhất thời đứng máy, không hiểu ra sao.
Trên tường thành, những người còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, Chu Kình cùng Tần Ngọc cũng mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng khó hiểu.
Thành Đại Chu còn chưa bị hủy diệt?
Đám người nhìn lên không trung, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì.
Mãi đến một lúc về sau, mới có tiếng cười nhẹ vang lên trên tường thành:
- Pháo hoa xinh đẹp đấy. Lão cẩu Thánh Nguyên càng ngày càng thích hoa hòe lòe loẹt.
Thẩm Thái Uyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng ông lại chợt cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trên thành đông của tường thành, không biết khi nào lại có một than ảnh trẻ tuổi đang đứng, người trẻ tuổi này ngửa đầu, nhìn pháo hoa hủy diệt trên bầy trời, tựa như đang xem kịch.
Người này là ai? Xuất hiện từ lúc nào? Làm sao lại xuất hiện ở đây?
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Thẩm Thái Uyên.
Cùng lúc đó, những người khác cũng phát hiện được có gì đó không đúng, từng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua thân ảnh trước mắt.
Chu Kình cùng Tần Ngọc cũng quay đầu, ngạc nhiên nhìn thân ảnh có chút quen mắt kia.
Ngược lại là Thẩm Thái Uyên phản ứng nhanh nhất, vội vàng ôm quyền hỏi:
- Xin hỏi vừa rồi là các hạ ra tay cứu giúp sao? Đại ân đại đức của các hạ, Thương Huyền tông ắt ghi tạc trong lòng!
Ồ!
Trên tường thành, đám người nghe vậy, không khỏi giật mình. Thì ra là có cường giả thần bí đột nhiên ra tay giúp đỡ, thảo nào nguồn lực lượng hủy diệt kia không thể hủy diệt thành Đại Chu.
Thế là cả đám người đều vội vàng bái tạ.
Ngay cả Chu Kình cùng Tần Ngọc cũng vô cùng kích động, sau đó liền định quỳ xuống bái tạ:
- Chu Kình thay mặt toàn dân Đại Chu, bái tạ tiền bối ra tay cứu giúp!
Nhưng cũng may ông cùng Tần Ngọc không thể quỳ xuống, bởi vì có một luồng lực lượng nhu hòa lướt qua, làm cho hai người khó có thể cúi xuống.
- Tiền bối… - Chu Kình sợ hãi kêu.
- Khụ…
Thân ảnh thần bí khó lường kia ho khan một tiếng, sau đó xoay người, lúng túng nói:
- Chết thật, trang bức quá đà, phụ vương, mẫu hậu, hai người đừng như vậy, bằng không hài nhi giảm thọ mất…
Lúc thân ảnh kia quay lại, tất cả mọi người cũng nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi như đã từng quen biết kia.
Thế là trên tường thành, bầu không khí đột nhiên trì trệ.
Đám người im lặng đến mấy tức, Thẩm Thái Uyên cùng Chu Kình, Tần Ngọc càng khó có thể tìn trừng mắt nhìn qua thanh niên trước mắt.
- Chu Nguyên?!
- Điện hạ Chu Nguyên?!
- Nguyên nhi?!
Trên tường thành, khi mọi người thấy thân ảnh thần bí chầm chậm xoay người lại, thì đều rung động nghẹn ngào, trogn mắt mắt hiện lên vẻ khó có thể tưởng tượng.
Ai cũng không ngờ tới, cường giả bí ẩn chợt xuất hiện này, lại là vị Điện hạ đã rời vương triều Đại Chu nhiều năm, Chu Nguyên!
Thẩm Thái Uyên há hốc miệng, nhất thời không dám nói chuyện. mặc dù người thanh niên trước mắt này trông thật quen thuộc, lại đang cười ấm áp, nhưng ông lại có thể cảm nhận được uy áp khủng bố phát tán ra từ trong thân thể người này.
Lực uy áp này, nói thật, dù cho là chưởng giáo Thiên Dương thì cũng chưa chắc bằng được.
Chu Nguyên nhìn đám người im như ve mùa đông, cười nói:
- Nhiều năm không thấy, xem ra mọi người bớt nhiệt tình đi nhiều rồi.
- Ngươi, ngươi thật là Chu Nguyên?! – Thẩm Thái Uyên khó có thể tin, nói. Tuy rằng trong những năm này, thỉnh thoảng ông cũng nhận được một số tin tức về Chu Nguyên, nhưng cũng giống như Tiêu Thiên Huyền, những tin tức mà ông nhận được đều đã khá lạc hậu, điển hình là tin tức về trận chiến trong bí cảnh Thạch Long còn chưa truyền tưới Thương Huyền Thiên.
Thế nên ông mới khó có thể tin, rằng đây là người đệ tử năm xưa của Thánh Nguyên phong…
Tuy nhiên vừa hỏi ra khỏi miệng, ông đã hối hận, bởi vì mặc kệ dung mạo cùng khí chất, dù nhiều năm không thấy, nhưng vẫn có bóng dáng của người thiếu niên năm xưa.
- Nguyên nhi!
Trải qua một lát rung động, một bóng người tỉnh táo lại, liền vội vàng lao ra, chính là Tần Ngọc.
Chu Nguyên vội vàng đỡ lấy mẫu thân, lúc này hai mắt nàng đã đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, hai tay không ngừng vuốt vuốt người hắn, nói:
- Nguyên nhi, thật là con đấy ư?
Chu Nguyên thấy nàng như vậy, trong lòng ấm áp, chóp mũi cay cay, hắn đem hai tay của Tần Ngọc đặt lên má mình, nhẹ nhàng nói:
- Con xin lỗi, mẫu hậu, con khiến người lo lắng suốt bao năm qua.
Tần Ngọc lắc đầu, nức nở nói:
- Chỉ cần con có thể bình an, vậy mọi thứ đều không đáng giá nhắc tới.
Chu Nguyên vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng bình phục lại cảm xúc, sau đó nhìn Chu Kình vẫn còn đang kinh ngạc đứng ở một bên, cười nói:
- Phụ vương, mỗi lần ta trở về, đều gặp ngài với tình huống không ổn là thế nào nhỉ?
Chu Kình nhìn gương mặt Chu Nguyên, vẫn cứ tuổi trẻ như vậy, nhưng nét ngây ngô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác thâm thúy khó có thể nhìn thấu. Qua mười mấy năm, Chu Nguyên đã thật trưởng thành.
Chỉ là cách nói năng kia vẫn không hề thay đổi.
Chu Kình quay đầu, lén gạt lệ trên mắt, cười mắng:
- Tên tiểu thử thúi, vừa trở về liền trêu ghẹo phụ thân.
Cuối cùng lại đi lên phía trước, ôm cả Tần Ngọc cùng Chu Nguyên vào trong ngực, thanh âm hơi run, nói:
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Trên tường thành, đám trọng thần của vương triều Đại Chu đều ngơ ngác nhìn cảnh này.
- Điện hạ Chu Nguyên…
Hắc Độc Vương cùng Vệ Thương Lan liếc nhìn nhau, đều thấy được sự rung động trong mắt của đối phương. Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ tới, tại thời khắc nguy cấp, khi vương triều Đại Chu đứng trước bờ vực diệt vong, vị Điện hạ này lại xuất hiện.
Giống y hệt năm đó, trong cuộc chiến tại thành Đoạn Long.