Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1600 - Chương 1599: Lại Về Thành Đại Chu (2)

Chưa xác định
Chương 1599: Lại về thành Đại Chu (2)

Vị Điện hạ này tựa như vị Thần phù hộ của vương triều Đại Chu vậy.

Ở sau lưng Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh cũng nhìn người thanh nhiên mười mấy năm không gặp kia với vẻ phức tạp.

- Tỷ, đó chính là Điện hạ Chu Nguyên sao?! – Vệ Bân nhỏ giọng hỏi.

- Năm đó cũng nhờ Điện hạ giúp đệ trị độc, đệ mới có thể lớn tới bây giờ. – Vệ Thanh Thanh cười nói.

Vệ Bân gật mạnh đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sùng bái nhìn Chu Nguyên.

Trên đầu thành, Chu Kình nhanh chóng ổn định cảm xúc, dù sao thế cục bây giờ vẫn còn đang ác liệt, ánh mắt của ông nhìn khắp bốn phía, hỏi:

- Nguyên nhi, là con mời cường giả tới hỗ trợ chúng ta đấy sao? Còn không mau mời người ta hiện thân, để chúng ta bày tỏ lòng cảm ơn.

Chu Nguyên cười nói:

- Đúng là có không ít người tới đây giúp đỡ, nhưng dù sao chỉ là một con cẩu Pháp Vực cảnh giới thứ nhất phế vật mà thôi, chính con có thể xử lý được.

Chu Kình nghe vậy không khỏi sặc một caasi, sau đó lấy lại tinh thần, khó có thể tin nhìn Chu Nguyên:

- Vừa rồi thật là con ra tay ư?

Mặc dù lúc đầu ông cũng đoán vậy, nhưng vẫn có chút khó có thể tin. Dù sao lúc trước khi Chu Nguyên rời đi, hắn chỉ mới là Thần Phủ cảnh, làm sao mà mười mấy năm qua đi, lại đã có thể đạt tới Pháp Vực cảnh rồi?

Theo Chu Kình nghĩ, dù cho mấy năm này Chu Nguyên tiến bộ vượt bậc, thì cùng lắm đạt tới Nguyên Anh cảnh là đã được coi như thiên phú kinh người, mà Pháp Vực, thật sự là không dám nghĩ.

- Vương thượng, trước đây ta đã nói, chỉ sợ vị Thánh Long này của Chu gia các ngươi đã có thanh danh trong Chư Thiên vượt quá tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ nếu hắn đã kịp thời trở về, vậy thành Đại Chu này coi như ổn rồi. – Thẩm Thái Uyên chậm rãi nói.

Trên tường thanh, rất nhiều ánh mắt nhìn Chu Nguyên với vẻ kính sợ. Đối với bọn họ, Thương Huyền Thiên đã là bát ngát không thấy cuối rồi, về phần các Chư Thiên khác, thì thật sự không dám tưởng tượng thế giới đó rộng lớn cỡ nào. Nhưng bây giờ nghe lời nói của Thẩm Thái Uyên, lại ý là tại trong Chư Thiên mênh mông kia, Chu Nguyên đã coi như nhân vật danh chấn một phương rồi?

Điều này khiến cho bọn họ không khỏi rung động, đồng thời sinh ra một niềm tự hào. Dù sao, mặc kệ người thành niên này có thành tựu thế nào, ngài ấy vẫn là Điện hạ của vương triều Đại Chu bọn họ.

- Phong chủ, qua mười mấy năm, ngài cũng đã chạm tới cảnh giới Pháp Vực rồi. – Chu Nguyên nhìn Thẩm Thái Uyên, cười nói.

Lúc trước, khi hắn rời đi, Thẩm Thái Uyên mới là Thiên Dương cảnh, qua mười mấy năm, nhận được bồi dưỡng trọng điểm của Thương Huyền tông, ông đã đạt tới Ngụy Pháp Vực, cũng coi là tiến bộ to lớn.

- Nếu so với ngươi, thì mặt mo này đều vứt sạch rồi. – Thẩm Thái Uyên cười khổ, vẻ mặt có chút phức tạp. lúc trước khi ông trở thành Phong chủ tạm thời của Thánh Nguyên phong, Chu Nguyên mới chưa đến Thần Phủ cảnh. Nhưng hôm nay khi gặp lại, đối phương đã vượt xa mình rồi.

Thiên phú như vậy, quả không hổ danh thiên tư Thánh Long.

Lúc này, Thẩm Thái Uyên cũng hiểu rõ tầm mắt của chưởng giáo Thiên Dương. Mười mấy năm Thương Huyền tông che chở vương triều Đại Chu mọi bề, đủ để khiến Chu Nguyên kiên định lập trường, đứng ở bên Thương Huyền tông bọn họ.

Mà trong lúc đám người trò chuyện trên tường thành, thì ở trên không trung ngoài thành, sắc mặt Bàng Dương thì có chút kinh nghi bất định. Mặc dù bây giờ kết giới đã phá, nhưng Phá Diệt Thuật lại tiêu tán một cách khó hiểu.

Ánh mắt Bàng Dương tìm kiếm khắp tường thành, cuối cùng đặt vào thân ảnh trẻ tuổi kia, người này trước đó cũng không hề có mặt trên tường thành,

- Người này là ai? – Trong mắt Bàng Dương hiện lên vẻ nghi hoặc.

Thân ảnh trẻ tuổi kia cũng không hề tỏa ra bất kì ba động nguyên khí gì, tựa như người bình thường vậy, nhưng Bàng Dương lại có thể cảm nhận được, ẩn giấu dưới lớp vỏ bình thường kia, là khí thế khiến ngay cả hắn, Thần hồn cũng phải rung động vì nguy hiểm.

- Các hạ là ai? Vì sao muốn xen vào chuyện của Thánh Cung ta? – Bàng Dương chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp như sấm, cuồn cuộn cuốn tới, che lại toàn thành.

Trên tường thành, Chu Nguyên cũng ngẩng đầu, ánh mắt đạm mạc nhìn qua Bàng Dương, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng vang lên:

- Trước đây là chính ngươi nói muốn đồ sát toàn thành Đại Chu ta?

Nhìn gương mặt trẻ tuổi kia, Bàng Dương sửng sốt một lúc, sau đó một ý nghĩ kinh người đột nhiên hiện lên, làm cho hắn đoán được thân phận người thanh nhiên này, hắn kinh hãi kêu lên:

- Ngươi là… Chu Nguyên?! Ngươi trở về rồi?!

Nhưng Chu Nguyên lại chưa từng để ý tới hắn, mà hơi giậm chân một cái, âm thanh bình thảnh lôi cuốn theo sát khí lạnh lẽo đủ để đông cứng vạn vật, vang lên:

- Pháp Vực: Thánh Long!

- Pháp Vực, Thánh Long!

Khi âm thanh bình thản kia của Chu Nguyên vang lên, chỉ thấy một vòng gợn sóng Pháp Vực thần bí mà uy nghiêm bắt đầu lan tỏa từ thân thể hắn lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Bàng Dương thấy Pháp Vực bao phủ mà đến, sắc mặt không khỏi đại biến, thốt lên:

- Ngươi đã tiến lên Pháp Vực rồi?!

Năm đó, khi Chu Nguyên bị đuổi khỏi Thương Huyền Thiên thì mới chỉ là một tên Thần Phủ cảnh nho nhỏ mà thôi, ở thời điểm đó, trong mắt Bàng Dương thì đây chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi. Nếu không phải mượn nhờ lực lượng còn sót lại của lão tổ Thương Huyền, thì mặc kệ con kiến này có nhảy nhót kiểu gì, cũng không thể ảnh hưởng tới Thánh Cung. Thế nên hắn cũng không quá để ý tới Chu Nguyên.

Nhưng trong mấy năm gần đây, thỉnh thoảng lại có tin tức về Chu Nguyên truyền tới từ trong Chư Thiên, mà với thực lực của Thánh Cung, đương nhiên cũng có thể thu thập càng nhiều, mà những tin tức thu thập được cũng làm cho Thánh Cung hơi xôn xao một hồi. dù sao ai cũng không ngờ tới, con chuột nhắt từng phải trốn chui trốn nhủi tránh khỏi Thương Huyền Thiên này lại có thể gầy dựng ra chút thanh danh trong Chư Thiên.

Đặc biệt là khi kết quả về trận chiến tại Cổ Nguyên Thiên truyền tới, thì một số cao tầng của Thánh Cung không thể không thay đổi cái nhìn, bắt đầu coi trọng Chu Nguyên.

Mà một trong những nhiệm vụ mà lần này mang quân tới đại lục Thương Mang, chính là bắt sống Chu Kình và Tần Ngọc, có lẽ tương lai có thể dùng để áp chế Chu Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment