Dù sao trong 800 châu do Thiên Uyên Vực khống chế, châu nào cũng bao la mạnh mẽ hơn xa vương triều Đại Chu này, thế nhưng một nơi bình thường thế này lại có thể có tên quái vật như Chu Nguyên thế này.
Chu Nguyên cười một tiếng, sau đó giới thiệu với Chu Kình, Tần Ngọc:
- Đây là nhị sư tỷ của con – Si Tinh. Hồi trước khi ta vừa tới Hỗn Nguyên Thiên, chính là nhờ vào sư tỷ trông nom.
Chu Kình, Tần Ngọc vôi vàng tiến lên cảm ơn.
Si Tinh cũng khách khí đáp lại, cười nói:
- Vương thượng cùng Vương hậu thật tài tình, lại có thể dạy rỗ ra được thiên kiêu như tiểu sư đệ đây.
Chu Kình cười khổ nói:
- Thật xấu hổ, hai người chúng ta, thậm chí vương triều Đại Chu này cũng không thể giúp chút gì cho Nguyên nhi, ngược lại còn để hắn vướng bận nhiều lần. nếu không nhờ có hắn, sợ rwangf vương triều này đã sớm không tồn tại rồi.
Tần Ngọc ở bên cũng đỏ cả vành mắt. con trai của nàng vừa ra đời đã phải chịu rất nhiều khổ sở, sau đó khi trưởng thành lại rời nhà đi tu luyện, không biết phải chịu bao nhiêu đắng cay. Thế nhưng nàng lại không thể ở bên trợ giúp, điều này làm người làm mẹ như nàng càng thêm đau lòng.
- Vương thượng, Vương hậu, các ngài còn nhớ rõ con hay không? – Mà lúc này, một tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới.
Chu Kình cùng Tần Ngọc nhìn lại, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp mặt váy tím, dung nhan thanh lệ tuyệt luân, da thịt trắng nõn như tuyết, đôi mắt tràn đầy linh tính, đang cười nhìn hai người.
Nhìn thấy cô gái xuất chúng này, Chu Kình cùng Tần Ngọc đều sửng sốt hồi lâu, sau đó Tần Ngọc mới thử hỏi:
- Con, con là Ấu Vi?!
Nghe vậy, Chu Kình mới chợt nhận ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Năm đó ông cũng từng gặp Tô Ấu Vi, ở thời điểm đó thiếu nữ đã rất xinh đẹp, không ngờ mười mấy năm sau gặp lại, càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
Hơn nữa, ông còn có thể cảm nhận được, hiện giời uy áp như có như không tỏa ra từ trong cơ thể Tô Ấu Vi còn mạnh hơn Thẩm Thái Uyên.
Điều này nói rõ Tô Ấu Vi đã là cường giả Pháp Vực!
Điều này khiến cho Chu Kình không khỏi xúc động, đám trẻ con năm xưa đã trưởng thành, sớm vượt xa thế hệ trước…
Về phần Tần Ngọc thì không quan tâm thực lực của Tô Ấu Vi, ánh mắt thì nhìn qua nhìn lại giữa Tô Ấu Vi cùng Chu Nguyên, dường như có ý khác.
- Khụ.
Chu Nguyên thấy ánh mắt mẫu thân mình, cũng hiểu nàng đang suy nghĩ gì, vội vàng đổi chủ đề, giới thiệu những người khác.
Nhưng khi giới thiệu tới người cuối cùng, thanh âm của hắn hơi dừng một chút, bởi vì người cuối này chính là Võ Dao.
- Cô… - Chu Nguyên cười khổ một tiếng, hắn cũng không định để Võ Dao tới đây, khiến cho nàng phải xấu hổ. Nhưng xem ra bản thân Võ Dao không nghĩ như vậy.
Hắn quay đầu nhìn qua Chu Kình cùng Tần Ngọc, thấy hai người cũng có vẻ nghi hoặc, bất đắc dĩ thở dài.
- Có một số chuyện mà kiểu gì cũng phải đối mặt. Ta không phải là người thích trốn tránh. – Ngược lại là Võ Dao khá bình thản, chỉ là bàn tay giấu trong tay áo hơi nắm chặt để lộ ra tâm tình của nàng cũng không bình tĩnh.
Nói xong, nàng trực tiếp tiến lên, mắt phượng hẹp dài mang theo cảm xúc phức tạp nhìn Chu Kình cùng Tần Ngọc, nói:
- Vương thượng, Vương hậu, ta là Võ Dao, cũng là con gái của Võ Vương vương triều Đại Võ.
Nàng vừa dứt lời, bầu không khí hòa hợp trên tường thành lập tức cứng lại.
Một vài ánh mắt hoảng sợ nhìn qua Võ Dao. Phải biết trong số đám trọng thần ở nơi đây, có không ít người vốn là thần tử của Đại Võ, về sau Đại Chu chiếm Đại Võ, mới đầu hàng về đây.
Thế nên bọn họ cũng không lạ với cái tên Võ Dao này… Đó là trưởng công chúa của vương triều Đại Võ.
Mà Chu Kình cùng Tần Ngọc cũng bị lời giới thiệu này làm cho sửng sốt một lát. Đối với bọn họ mà nói, Võ gia gắn liền với ác mộng. Năm đó, Võ Vương phản Chu, cướp đi Điện hạ khi đó là Chu Nguyên, cướp lấy khí vận Thánh Long trên người hắn, đẩy lên cho hai đứa con mình, một trai một gái…
Mà Võ Dao chính là đứa bé gái đó…
Bọn họ vốn cho rằng ân oán với Võ gia đã triệt để kết thúc, nên cũng vùi lấp đoạn lịch sử thống khổ kia vào trong kí ức. nhưng không ngờ tới, hôm nay, hai người lại gặp được người Võ gia…
Chu Kình cùng Tần Ngọc nhìn chằm chằm Võ Dao, sắc mặt biến ảo, khi thì buồn, khi thì giận.
Chu Nguyên thấy bầu không khí dần chuyển xấu, lên tiếng nói:
- Phụ vương, mẫu hậu, vương triều Đại Võ đã bị diệt rồi, khí vận Thánh Long cũng đã hoàn toàn trở lại trên người ta. Hơn nữa trước đây Võ Dao từng cứu mạng ta, thế nên hãy để những ân oán năm đó triệt để tan biến theo vương triều Đại Võ đã sụp đổ kia đi.
Chu Kình cùng Tần Ngọc trầm mặc hồi lâu, liếc nhau, cuối cùng gật gật đầu, nói:
- Bây giờ con đã trưởng thành rồi, ta cùng mậu hậu con cũng không còn gì phải lo lắng. Chỉ cần con cảm thấy tốt, vậy chúng ta liền ủng hộ con.
Chu Nguyên nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp. Hắn cũng biệt năm xưa Võ Vương đã để lại bao nhiêu thống khổ trong lòng cha mẹ mình, bây giờ hắn lại muốn họ tiêu tan hiềm khích với Võ Dao, điều này khó tránh khỏi sẽ khiến cho hai người lại nhớ tới chuyện xưa.
Võ Dao chắp tay với Chu Kình, Tần Ngọc, cũng cảm nhận được tâm tình phức tạp của hai người đối với mình. Thế nên nàng cũng không muốn nói nhiều, quay người tránh đi đám người, tới bên tường thành, đôi mắt u buồn nhìn về phía vương triều Đại Võ.
Tô Ấu Vi đi theo, an ui nàng.
Mà Tần Ngọc cũng tranh thủ kéo tay Chu Nguyên, nhỏ giọng nói:
- Đây là tiểu tử ngươi mang con dâu về cho chúng ta xem đấy chứ?
Chu Nguyên dở khóc dở cười, nói:
- Mẹ nói gì thế?
Tần Ngọc lại không để ý, nói:
- Nha đầu Tô Ấu Vi kia cực tốt, từ năm xưa ta đã thích con bé rồi, nhưng Võ Dao…
Nàng do dự một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:
- Thôi thôi, chỉ cần con thích là được. Dù sao con cũng là Điện hạ của Đại Chu, có nhiều phi tần cũng không lạ.
Tần Ngọc lại hỏi:
- Yêu Yêu đâu? Tô Ấu Vi cùng Võ Dao xinh đẹp như vậy, người bình thường khó trấn lắm, thế nên muốn nhà cửa yên bình, còn cần Yêu Yêu tới chủ trì.