Bởi vì nói thật, vị trí Vương thượng hiện nay của Chu Kình đã không còn sánh được với thân phận cùng thực lực hiện nay của Chu Nguyên nữa.
Chu Nguyên lấy ra một cái hộp ngọc, sau đó đưa cho Chu Kình, ở trong cất chứa rất nhiều thứ đan, là do hắn sưu tập trong quá trình luyện chế Tổ Long Đan nửa năm qua. Bây giờ vừa lúc đưa cho Chu Kình, dùng để ban thưởng cho thuộc hạ, thu mua lòng người.
Chu Kình thấy thế, cũng không dùng dằng, trực tiếp nhận lấy.
Chu Nguyên lại nhìn về phía Thẩm Thái Uyên, trình trọng cúi đầu, nói:
- Chu Nguyên đa tạ Phong chủ bảo hộ vương triều Đại Chu ta suốt bao năm nay!
Thẩm Thái Uyên cười, khoát tay áo nói:
- Dù sao ngươi cũng là thành viên Thánh Nguyên phong ta. Lúc đó ngươi đi vội, chúng ta cũng phải giúp ngươi giữ gìn nhà cửa, bằng không chờ đến lúc ngươi trở về thì nào còn mặt mũi gặp?
Chu Nguyên cười cười:
- Ta cũng có lễ vật dành tặng Phong chủ đây.
Thẩm Thái Uyên nói:
- Ta đã già rồi, đã không có hứng thú với điều gì nữa, nên cũng không cần thiết…
Chu Nguyên lấy ra một cái bình ngọc, đưa hai tay lên, nói:
- Đây là một viên Tổ Long Đan.
Tiếng nói của Thẩm Thái Uyên lập tức im bặt, ánh amwts sững sờ nhìn bình ngọc, trong đó có một viên đạn dược thần diệu đang tỏa ra ánh sáng, mùi hương truyền ra từ đan dược khiến cho nguyên khí trong cơ thể ông dâng trào.
- Tổ… Tổ Long Đan? – Thẩm Thái Uyên nuốt nước miếng một cái. Có thể nói, Tổ Long Đan chính là loại đan dược đắt giá nhất Chư Thiên mấy năm nay. Vô số cường giả Nguyên Anh, Pháp Vực đều mong ước ngày đêm. Thế nên dù Thương Huyền Thiên đã gần như đóng kín, nhưng Thẩm Thái Uyên vẫn biết tới loại đan dược này. Mà tại trong Thương Huyền tông, trước đó cũng chỉ có chưởng giáo Thanh Dương vất vả lắm mới kiếm được một viên. Mà bây giờ, Chu Nguyên lại cho mình một viên Tổ Long Đan?
Trầm mặc qua lúc lâu, Thẩm Thái Uyên mới vộ vàng đưa tay, nhận lấy bình ngọc, mặt cười nở hoa, nói:
- Thật ngại quá…
Mặc dù bảo trì thể diện cùng uy nghiêm là rất quan trọng, nhưng đối mặt với Tổ Long Đan, mấy cái này có quan trọng gì?
Thẩm Thái Uyên tin tưởng, nếu các Phong chủ khác của Thương Huyền biết được ông có Tổ Long Đan, vậy sợ là con mắt đều sẽ đỏ lên vì ghen ghét.
Chu Nguyên cười cười, hắn cũng biết lực hấp dẫn của Tổ Long Đan đối với Nguyên Anh, Pháp Vực cảnh. Đây thực sự là lễ vật khó có thể từ chối.
Sau khi bầu không khí trên tường thành triệt để buông lỏng, Chu Kình mới nhìn qua nơi xa, lo lắng nói:
- Nguyên nhi, Thánh Ma quân thế nào?
Chu Nguyên chỉ chém giết tên Bàng Dương kia, nhưng Thánh Ma quân lại chạy trốn tứ tán. Đây chính là đám sâu mọt, nếu để cho bọn họ tùy ý chạy trốn khắp quốc thổ Đại Chu, sợ sẽ tạo thành tai họa thật lớn.
Chu Nguyên cười nói:
- Xin phụ vương yên tâm, không ai có thể yên bình trốn thoát sau khi đã dám gieo họa cho con dân Đại Chu ta.
Tuy rằng tiếng nói hời hợt, nhứng khí thế ẩn chứa trong đó lại làm lòng mọi người không khỏi run lên.
Mà cũng chính lức này, từ phía chân trời có từng vòng lưu quang bay tới, trong mỗi lưu quang đểu tỏa ra uy áp nguyên khí kinh người.
Những lưu quang này xuất hiện lập tức khiến cho tường thành lại kinh loạn.
- Có chuyện gì vậy? Thánh Ma quân lại giết trở về rồi?!
- Làm sao cảm giác bọn hắn còn mạnh hơn lúc trước?
Sắc mặt Thẩm Thái Uyên cũng biến đổi, kinh ngạc nói:
- Cẩn thận, trong đám người này có không ít là cường giả Pháp Vực cảnh! Thánh Cung dốc hết toàn bộ lực lượng tới đây rồi?!
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Mà trong lúc mọi người đang kinh hãi, từng đạo lưu quang cũng nhanh chóng xuất hiện trên không tường thành, sau đó nem ra từng bóng người xuống dưới.
Bịch! Bịch!
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, thì phát hiện, những bóng người bị ném xuống này đều là đám Thánh Ma quân chạy trốn lúc trước, dường như là bị bắt trở về.
Từng ánh mắt kinh nghi nhìn về phía hư không, chỉ thấy lưu quang dần tán đi, để lộ ra từng bóng người đứng lơ lửng trên không. Mà điều làm cho đám người tê cả da đầu là, bọn họ phát hiện những người mới tới này đều tỏa ra ba động nguyên khí cực kì mạnh mẽ, người kém nhất cũng là Nguyên Anh cảnh!
Thậm chí trong đó có hơn hai mươi vị tỏa ra ba động Pháp Vực cảnh!
Mà trên tường thành, trong lúc đám người đang chấn động, đội ngũ thần bí kia lại ôm quyền đối với Chu Nguyên, nói:
- Đội trưởng, tất cả kẻ trốn chạy đều đã bị bắt, không một ai trốn thoát!
Trên tường thành, ánh mắt đám người gian nan quay đầu, nhìn Chu Nguyên, đám cường giả thần bí này lại do Chu Nguyên mang về?
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Chu Nguyên cười giải thích:
- Đây đều là viện quân do ta mời tới. ta đã nói rồi, mục tiêu của lần trở về này của ta là…
- Hủy diệt Thánh Cung!
Bốn chữ cuối cùng phát ra, sát khí ngập trời tràn ngập.
---------------------------------
Cũng chính trong khoảng thời gian đó.
Thánh Châu, tại sâu trong Thánh Cung.
Trong một vùng biển máu, có một tòa tế đàn đứng sừng sững, trên tế đàn, một bóng người tóc trắng, khuôn mặt lại trẻ trung như người thiếu niên, đang ngồi xếp bằng.
Hắn ngồi ở nơi đó, nhưng tưởng như cả thiên địa đều đang rung động theo hô hấp của hắn.
Chợt, hắn mở mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn qua tinh không, hờ hững vô tình.
- Bàng Dương chết rồi..
Hắn nhìn qua hư không, tựa như xuyên qua khoảng cách vô tận, nhìn về phía Đại Chu, cũng chứng kiến chuyện xảy ra ở nơi đó.
Sau đó, hắn nhìn thấy thân ảnh trẻ tuổi kia.
- Chu Nguyên…
- Con chuột trốn chui trốn lủi năm đó đã trở về…
Trên tường thành, Chu Nguyên phất phất tay, chỉ thấy đông đảo cường giả trên hư không hơi khom người, thân ảnh hơi động, liền tiêu tán trong hư không.
Chỉ có mấy thân ảnh từ từ bay xuống, xuất hiện sau lưng Chu Nguyên.
- Sư đệ, đây chính là vương triều Đại Chu sao? Thật sự là một nơi kì diệu, lại có thể nuôi dưỡng ra được nhân vật như ngươi vậy.
Si Tinh hăng hái nói. Dưới cái nhìn của nàng, vương triều Đại Chu này cũng thường thường không có gì lạ.