Đây chính là cường giả Pháp Vực đấy!
Dù là tại trong Thương Huyền Thiên, đây cũng là nhân vật bá chủ một phương, là sức chiến đấu đỉnh cao nhấy của các thế lực.
Mà bây giờ, tên Bàng Dương kia, không hề có sức chống cự, tùy tiện bị tiêu diệt.
Từng ánh mắt đờ đãn nhìn qua Chu Nguyên, tất cả mọi người cảm thấy hiện giờ hắn rất mạnh, nhưng cũng không biết hắn mạnh đến mức nào, mãi cho đến khi… một tên cường giả Pháp Vực ngã xuống trước mắt, bọn họ đã biết đáp án.
Trên tường thành tĩnh mịch vài giây đồng hồ, cuối cùng bộc phát ra tiếng hoan hô như sấm.
- Điện hạ vô địch!
Trại trong thành, vô số con dân Đại Chu cũng đang chú ý chiến đấu bên ngoài, cũng thấy được có vị cường giả thần bí đột nhiên xuất hiện cứu giúp bọn họ, nhưng lại không biết vì cường giả này là ai.
Mà đến khi bọn hắn thấy Bàng Dương bị chém giết ngay tại chỗ, thì cũng kinh ngạc đến đờ ra.
Ngay sau đó, lại nghe được tiếng hoan hô trên tường thành:
- Cái gì? Là Điện hạ?
- Chẳng lẽ người tới cứu viện chúng ta lại là Điện hạ Chu Nguyên?
- Điện hạ trở về rồi ư?
- Chúng ta được cứu rồi!
- Điện hạ vô địch!
Tiếng hoan hô bắt đầu từ trên tường thành, sau đó bắt đầu lan tràn ra khắp cả toàn thành.
Trước đây tuyệt vọng sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ bọn họ kích động, sung sướng bấy nhiêu.
Thẩm Thái Uyên nghe tiếng hoan hô như sóng cuộn biển gầm kia, cũng dần hoàn hồn lại, tiếp theo nhìn thân ảnh trẻ tuổi trước mắt với vẻ phức tạp.
Ai mà ngờ tới, người trẻ tuổi năm xưa bị buộc phải trốn khỏi Thương Huyền Thiên kia… khi trở về, đã có được lực lượng đủ để thay đổi thế cuộc toàn bộ Thương Huyền Thiên.
Ngay sau đó, trong lòng Thẩm Thái Uyên cũng sinh ra nỗi vui mừng cùng tự hào.
Người thanh niên sẽ mang đến rung động to lớn cho Thương Huyền Thiên này, xuất thân từ Thánh Nguyên phong bọn họ đấy…
Tiếng hoan hô như sấm vang lên khắp toàn thành, tiếng kêu Điện hạ Chu Nguyên vang tận mây xanh, chấn bát phương.
Trên tường thành, đám người nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt phức tạp. chỉ sợ bao gồm cả Chu Kình, Tần Ngọc, Thẩm Thái Uyên, đều chưa từng nghĩ tới, người thiếu niên xuất thân từ vương triều Đại Chu này, lại có thể có uy thế như bây giờ.
Chỉ một ý niệm, một tên cường giả Pháp Vực cảnh liền bị tru.
Đây là sức mạnh lớn lao cỡ nào?
Đây chính là cường giả Pháp Vực đấy, chính là tồn tại đỉnh cấp nhất Thương Huyền Thiên này đấy! cấp độ này, chỉ cần lật tay liền có thể tiêu diệt vương triều Đại Chu, thậm chí, nếu thật làm cho tên Bàng Dương kia tàn sát bữa bãi, sợ là toàn bộ đại lục Thương Mang cũng bị hắn hủy diệt hết.
Nhưng bây giờ, tồn tại bực này lại bị một tay gạt bỏ… lực trùng kích mang lại cho mỗi người ở đây quá mạnh, mạnh đến nỗi ánh mắt mỗi người nhìn về phía Chu Nguyên đều càng thêm kính sợ.
Chu Nguyên xoay người, nhìn từng ánh mắt kính sợ bắn về phía mình, mỉm cười nói:
- Chư vị vì vương triều Đại Chu ta mà trấn thủ bao lâu nay, thật là vất vả!
Đám trọng thần Đại Chu không dám tiếp nhận, vội vàng khom người hành lễ.
Có lẽ người thanh niên trước mắt vẫn chỉ là Điện hạ, nhưng uy thế của hắn lại vượt xa Vương thượng Chu Kình. Bởi vì ai cũng hiểu, với thực lực cùng thân phận bây giờ của Chu Nguyên, chỉ là một vương triều nho nhỏ đã không còn quá có ý nghĩa gì với hắn.
- Hắc Độc Vương, nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã bước vào Thần Phủ cảnh rồi. – Ánh mắt Chu Nguyên đảo qua đám trọng thần Đại Chu này, sau đó dừng lại tại trên một thân ảnh quen thuộc.
Bị ánh mắt Chu Nguyên nhìn tới, trên trán Hắc Độc Vương lập tức toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng vừa khẩn trương, vừa vinh dự, nói:
- Không ngờ Điện hạ vẫn còn nhớ tới thuộc hạ…
- Dù sao ngươi cũng là người do ta mang từ Hắc Uyên về đây mà. – Chu Nguyên nhớ lại, năm đó lần thứ nhất mà hắn rời đi thành Đại Chu, là để đi Hắc Uyên, cũng chính ở nơi đó thu phục được Hắc Độc Vương.
Hắc Độc Vương cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, nhếch miệng cười, nói:
- Theo Điện hạ ra Hắc Uyên, tới vương triều Đại Chu, là quyết định chính xác nhất của cuộc đời ta!
- Rõ ràng lúc đó ngươi còn không muốn, bị Điện hạ giep Nguyên văn, lúc này mới không thể không gia nhập Đại Chu. - Ở bên đột nhiên có người mở miệng nói, chính là đại tướng quân Vệ Thương Lan.
Hắc Độc Vương liếc mắt, nói:
- Bây giờ khắp Thương Huyền Thiên này, đã có ai có vinh hạnh được Điện hạ gieo Nguyên văn chưa?
Vệ Thương Lan bật cười, nhưng không thể không thừa nhận câu nói này của Hắc Độc Vương có lý.
- Đại tướng quân cũng vì Đại Chu ta mà vất vả nhiều năm, lập được công lao hãn mã. – Ánh mắt Chu Nguyên cũng nhìn sang bên Vệ Thương Lan, cười nói.
- Không dám, đây là trách nhiệm của thuộc hạ. – Vệ Thương Lan vội nói.
Chu Nguyên cười cười, búng tay một cái, có hai lưu quang rất nhỏ bắn về phía Hắc Độc Vương cùng Vệ Thương Lan. Hai người vội đưa tay bắt lấy, nhìn lại, chỉ thấy trong tay là một viên đan dược tròn trịa tỏa ra linh khí kinh người.
- Đây là một chút thứ đan sinh ra khi ta luyện chế Tổ Long Đan, không có tác dụng lớn với Nguyên Anh, Pháp Vực. ta nhìn hai người các ngươi đã dừng lại tại Thần Phủ cảnh nhiều nă, có lẽ vật này có thể trợ giúp các ngươi tiến thêm một bước.
Hắc Độc Vương, Vệ Thương Lan ngây người, run rẩy bưng linh đan trong tay. Ngày thường, dù là nghe bọn họ cũng chưa từng được nghe qua linh đan ở cấp bậc này, bây giờ lại được Điện hạ tiện tay ban thưởng.
Hai người vô cùng hiểu rõ giá trị viên đan dược này đối với bản thân.
- Đa tạ Điện hạ!
Hai người vô cùng kích động, quỳ xuống bái tạ.
Mọi người xung quanh thấy vậy không khỏi hâm mộ. nhưng bọn họ cũng hiểu, hai người quen biết Điện hạ mãi từ hồi Đại Chu còn đang gặp khó khăn, bây giờ được cơ duyên này cũng là nên.
- Thằng nhãi này, vừa về liền thu mua lòng người, sợ là giờ mấy tên này đều chỉ nhận vị Điện hạ ngươi thôi. – Lúc này Chu Kình cũng cười mắng một tiếng.
Nếu ở vương triều khác, khi một vị Vương thượng nói ra câu này, sợ là sẽ khiến cho đám thuộc hạ khiếp sợ, nhưng ở nơi này, tất cả mọi người chỉ bật cười.