Người dịch: Nguyễn Khiêm
Ông nhìn về phía Chu Nguyên, có chút cảm thán nói:
- Chu Nguyên, lá gan của con cũng quá lớn rồi.
Khi đối mặt với Thánh Nguyên Cung chủ, Chu Nguyên không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn chủ động ra tay xóa sổ bộ hóa thân kia của đối phương, loại dũng khí này thật sự làm cho người ta nhìn mà nghẹn họng trân trối.
Nhưng Thẩm Thái Uyên cũng minh bạch, nếu như nói hiện tại Thương Huyền Thiên này còn có người có thể tạo thành uy hiếp đối với Thánh Nguyên Cung chủ kia, e rằng cũng chỉ có một mình Chu Nguyên mà thôi.
Chuyện này làm cho Thẩm Thái Uyên không khỏi có chút cảm thán, năm đó đối phương vẫn còn trẻ, giống như nghé con mới đẻ không sợ cọp, vậy mà hôm nay, hắn đã giống như là rồng rời khỏi vực sâu, bay lượn trên chín tầng trời. Có thể đoán được, không lâu sau, chỉ sợ danh tiếng của Chu Nguyên sẽ làm cho toàn bộ Thương Huyền Thiên phải rung động.
- Chỉ là một bộ hóa thân mà thôi, không có gì hay mà phải sợ.
Chu Nguyên cười nói.
Thẩm Thái Uyên bất đắc dĩ:
- E rằng toàn bộ Thương Huyền Thiên cũng chỉ có một mình con có thể nói loại lời này mà thôi.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào chỗ hóa thân của Thánh Nguyên Cung chủ vừa tiêu tán, hỏi:
- Phong chủ, trong những năm này, chân thân của Thánh Nguyên có từng tự mình ra tay hay không?
Thẩm Thái Uyên trầm ngâm một chút, nói:
- Trước đây, khi diệt Thiên Quỷ Phủ thì chắc hẳn là hắn đã tự mình ra tay, bằng không thì Thiên Quỷ Phủ to như vậy không có khả năng bị tiêu diệt trong vòng một đêm được.
- Chỉ có điều trừ lần đó ra, trong những năm này, Thánh Nguyên tựa hồ cũng không có dùng chân thân ra tay, bằng không thì sợ là tình thế của mấy đại Thánh Tông chúng ta còn càng bết bát hơn.
Chu Nguyên thầm nghĩ:
- Là do thương thế chưa hoàn toàn khôi phục xong hay sao? Nhất định không phải! Lúc trước, mặc dù chỉ là một bộ hóa thân nhưng thực lực hiển lộ ra tuyệt đối mạnh hơn năm đó nhiều. Hoặc là nói, lão cẩu Thánh Nguyên kia nhiều năm không ra tay là do có mưu đồ càng lớn hơn nữa hay sao?
Ánh mắt của Chu Nguyên chớp lên, nếu như nói ước nguyện lớn nhất của Thánh Nguyên là gì thì không cần nghĩ, đó tất nhiên là bước ra một bước cuối cùng, trở thành Thánh Giả chân chính.
- Phong chủ, trong những năm này, mấy đại Thánh Tông tranh đoạt mảnh vỡ của Thương Huyền Thánh Ấn, hôm nay rốt cuộc là cái kết quả gì?
Chu Nguyên hỏi.
- Từ năm đó, sau khi con phá nát Thương Huyền Thánh Ấn, những việc có quan hệ với chuyện tranh đoạt này cũng chưa từng ngừng qua. Lúc ban đầu, sáu đại Thánh Tông từng người tự chiến, đều đang tranh đoạt mảnh vỡ, đó coi như là khoảng thời gian hỗn loạn nhất.
- Nhưng về sau Thánh Cung dần dần trổ hết tài năng, thực lực cũng đang nhanh chóng tăng lên. Mặc dù Thánh Nguyên Cung chủ chưa từng hiện thân, nhưng vẫn như trước là làm cho năm đại Thánh Tông khác cảm nhận được uy hiếp. Cho nên về sau năm đại Thánh Tông lựa chọn liên hợp chống lại Thánh Cung, lúc này mới dần dần khiến cho xu hướng suy tàn ổn định lại. Nhưng dù là như thế thì trong những năm tranh đấu này, số mảnh vỡ của Thánh Ấn ở trong tay Thánh Cung có lẽ đã vượt qua sáu phần mười.
Thẩm Thái Uyên trịnh trọng nói.
- Vượt qua sáu phần mười.
Chu Nguyên nhíu hai mắt lại, từ kết quả này là có thể nhìn ra được, thực lực của Thánh Cung mạnh mẽ đến thế nào, dù năm đại Thánh Tông còn lại đã liên thủ nhưng đối phương vẫn có thể chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
- Chênh lệch giữa hai bên đều là vì Thánh Cung kia đột nhiên xuất hiện một tòa Thần Huyết tế đàn, Thánh Nguyên Cung chủ mượn tế đàn này tạo ra được Thánh Ma Quân, một đội quân vô cùng hùng mạnh, có thể nói là đủ thực lực quét ngang Thương Huyền Thiên.
Thẩm Thái Uyên cười khổ nói.
- Tòa Thần Huyết tế đàn này hẳn là xuất phát từ Thánh tộc.
Chu Nguyên chậm rãi nói, bằng không thì dựa vào tu vi Bán Thánh của lão cẩu Thánh Nguyên kia căn bản không có khả năng sáng tạo ra loại bảo vật này.
- Thánh Nguyên này quả nhiên là sâu mọt của Thương Huyền Thiên ta!
Thẩm Thái Uyên có chút phẫn nộ, Chư Thiên cùng Thánh tộc là kẻ thù không đội trời chung, thù hận sâu đậm, nhưng Thánh Nguyên này lại cam tâm tình nguyện trở thành tay sai của Thánh tộc, thật sự là làm cho người ta cảm thấy khinh thường.
Chỉ có điều hắn cũng minh bạch, sự phẫn nộ này không làm nên chuyện gì, sau đó ông vui mừng nhìn về phía Chu Nguyên:
- Chỉ có điều hiện tại đã có con suất lĩnh viện quân mạnh mẽ này đến giúp đỡ, thế cục có lẽ sẽ không bết bát giống như trước nữa rồi.
Trong viện quân Chu Nguyên dẫn đến giúp đỡ Thương Huyền Thiên chỉ tính riêng cường giả Pháp Vực Cảnh thì có hơn hai mươi vị, còn lại đều có tu vi là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, nói không khách khí thì ngoại trừ Thánh Cung, chỉ sợ bốn Thánh Tông còn lại không có bên có thể một mình chống lại đội hình bực này.
Chu Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Phong chủ, ngài có thể chạy về Thương Huyền Tông một chuyến, sau đó báo Thanh Dương Chưởng môn, nhờ ông ấy mời người chủ sự của ba đại Thánh Tông khác đến Thương Huyền Tông thương thảo chuyện thảo phạt Thánh Cung.
- Nhóm viện quân này cũng sẽ đi theo ngài tiến về Thương Huyền Tông, bọn họ sẽ giúp Thương Huyền Thiên ổn định thế cục ở các nơi.
Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, Thẩm Thái Uyên lập tức vui mừng cười nói:
- Tin tức này nhất định sẽ làm cho mấy người Thanh Dương Chưởng môn cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Tuy rằng Thẩm Thái Uyên vẫn một mực trấn thủ Đại Chu Vương Triều, nhưng Thương Huyền Tông luôn luôn truyền tin tức đến, cho nên ông cũng minh bạch trong những trong năm này, Thanh Dương Chưởng môn khổ cực bực nào, đặc biệt là sau khi Thiên Quỷ Phủ bị Thánh Cung tiêu diệt, vị Chưởng môn xưa nay vẫn tỏ ra thong dong này cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai của Thương Huyền Tông.
Mà Chu Nguyên cùng với nhóm viện quân mạnh mẽ này đi vào giúp đỡ Thương Huyền Thiên, đối với năm đại Thánh Tông có thể nói là một cơn mưa đúng lúc.
- Mà ta muốn lưu lại Thành Đại Chu mấy ngày, làm bạn với phụ vương mẫu hậu một thời gian, về sau sẽ chạy đến Thương Huyền Tông.
Thẩm Thái Uyên cũng tỏ vẻ lý giải đối với chuyện này.