Người dịch: Nguyễn Khiêm
Chu Nguyên rời nhà hơn mười năm, Chu Kình cùng Tần Ngọc cũng luôn nhớ thương. Hôm nay, hắn đã trở về tự nhiên là phải ở bên cha mẹ trò chuyện, tâm tình. Mà có nhóm viện quân mạnh mẽ mà Chu Nguyên mang đến có lẽ là bên phía có thể ổn định thế cục.
- Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ lập tức xuất phát.
Thẩm Thái Uyên không thể chờ đợi được.
Chu Nguyên gật gật đầu rồi nhẹ nhàng vung tay lên, nhóm viện quân mạnh mẽ lập tức xuất hiện ở trên bầu trời, chắp tay với hắn từ phía xa xa.
Thẩm Thái Uyên cũng chắp tay với Chu Nguyên, thân hình khẽ động rồi lập tức phóng lên trời.
Sau một khắc, gần trăm vệt sáng vạch phá bầu trời, trong chớp mắt là đã biến mất ở chân trời.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, sau đó quay đầu, nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp đang đứng chung một chỗ, có chút kinh ngạc, Tô Ấu Vi sẽ lưu lại không làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà Võ Dao vậy mà cũng chưa có rời đi tthì hơi lạ rồi.
Phải biết rằng, chính ở chỗ này, năm đó Võ Vương vây Đại Chu, bắt ép phụ thân hắn giao hắn ra, chiếm Thánh Long số mệnh của hắn, rót vào trong cơ thể của Võ Dao, Võ Hoàng.
Có thể nói câu ‘mãng tước nuốt long’ kia chính là bắt đầu từ nơi này cũng không sai.
Cho nên chỗ này đối với hai bên đều xem như là một chỗ thương tâm, Chu Nguyên bởi vậy đã nhận rất nhiều thống khổ, mới dần dần có thể tu luyện, mà Võ Dao theo ý nào đó cũng bởi vậy mà đã mất đi mẫu hậu của nàng, cuối cùng toàn bộ Võ gia chỉ còn lại có một người là nàng mà thôi.
Khi Chu Nguyên còn đang suy nghĩ những chuyện này thì Võ Dao đi tới, mắt phượng bình tĩnh mà nói:
- Sai lầm năm đó đều do phụ vương của ta đúc thành, tuy rằng hôm nay hắn đã qua đời nhưng chuyện đã xảy ra không có khả năng bỗng nhiên xóa đi. Ta đã đến rồi, tự nhiên không chọn trốn tránh.
Chu Nguyên giật mình, nữ nhân này thật là cực kỳ quật cường, nàng đây là muốn chuộc tội thay cho Võ Vương hay sao?
Trong lòng của hắn than nhẹ một tiếng, cũng không có lại nói câu trấn an nào, với tính cách của Võ Dao, không phải dăm ba câu là có thể cởi bỏ những khúc mắc này, chỉ có thể chờ đợi chính cô ấy tự buông bỏ những ân oán dây dưa này thôi.
Vào lúc này, Tô Ấu Vi cũng chuyển hướng chủ đề, đôi mắt dễ thương của nàng dừng lại ở trên người Chu Nguyên, chần chờ một chút rồi nàng nói:
- Điện hạ, người có nắm chắc đối phó Thánh Nguyên Cung chủ kia hay không?
Võ Dao cũng ngưng thần nhìn qua. Lúc trước, Thánh Nguyên Cung chủ kia cũng chỉ là phái ra một bộ hóa thân nhưng uy thế cũng đã rất mạnh, có thể thấy được người này có thực lực mạnh hơn xa Thái Hiên của Thánh tộc kia.
Tuy rằng Chu Nguyên đã được xưng là người mạnh nhất dưới Thánh Giả của Chư Thiên, nhưng lúc này đây, địch nhân hắn phải đối mặt cũng không phải là Pháp Vực Cảnh, mà là. Bán Thánh!
Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn tầng mây đỏ ở phía chân trời, chậm rãi nói:
- Lần tranh đấu này có quan hệ đến tương lai của Thương Huyền Thiên, chỗ này là nơi ta sinh ra và lớn lên. Ta tuyệt đối sẽ không để lão cẩu Thánh Nguyên kia tùy ý hủy diệt Thương Huyền Thiên.
Nói xong, hắn cúi đầu, nhìn qua hai người, sát ý trong hai mắt dâng lên như nước thủy triều.
- Cho nên .... Bất luận là như thế nào, lão cẩu Thánh Nguyên kia phải chết.
Sau khi Chu Nguyên trở về, nguy nan của thành Đại Chu xem như là đã được giải quyết. Mà con dân thành Đại Chu sống sót sau tai nạn đều vui mừng đến phát khóc, ôm nhau chúc mừng, vô số người ở trong thành quay người về phía Vương Cung rồi quỳ lạy, sự cuồng nhiệt cùng thành kính này tựa như là đã coi vị Điện hạ thủ hộ Đại Chu kia trở thành Thần Linh không gì làm không được.
Đương nhiên, ở trong mắt bọn họ, cường giả đã đạt đến cấp độ như Chu Nguyên có lẽ thần bí cùng thâm bất khả trắc thật đúng như là Thần Linh vậy rồi.
Nhưng bất kể như thế nào, Chu Nguyên trở về đúng là lại một lần nữa cứu vớt vô số con dân trong thành Đại Chu, nếu như bàn về danh vọng ở trong nội tâm của con dân nước Đại Chu thì chỉ sợ hiện tại vị Điện hạ này đã vượt qua cả Vương thượng của Đại Chu là Chu Kình rồi.
Vào lúc này, trong Ngự hoa viên ở chỗ sâu trong Vương Cung.
- Lúc này nếu như thằng nhóc nhà ngươi vung cánh tay hô lên thì chỉ sợ vị trí Vương thượng của Đại Chu này chính là con rồi.
Nghe được vô số tiếng hô cuồng nhiệt ở bên ngoài Vương Cung kia, Chu Kình than thở một câu sau đó vui vẻ nhìn về phía người thanh niên đang nhàn nhã cho cá ăn ở bên cạnh kia.
Ở một bên, Tần Ngọc thì là trợn mắt, nói:
- Với thân phận hiện nay của Nguyên nhi thì cần gì coi trọng Đại Chu Vương Triều nho nhỏ này của ông?
Chu Kình thở ra một hơi dài, nói:
- Vậy về sau, Đại Chu Vương Triều này của ta sẽ phải giao cho ai đây?
Mặc dù hắn là Vương thượng của Đại Chu, nhưng hậu cung cũng không có 3000 giai lệ, đó là bởi vì tình cảm giữa hắn cùng với Vương hậu Tần Ngọc sâu đậm, cho nên ngoại trừ môt đứa con trai là Chu Nguyên thật đúng là không có đứa con nào nữa.
- Hai người lại sinh một đứa là được chứ sao.
Chu Nguyên cười nói.
Sắc mặt của Tần Ngọc hồng lên, không nhịn được tức giận trừng mắt với Chu Nguyên:
- Không biết lớn nhỏ, còn dám giễu cợt mẫu hậu và phụ vương của con nữa.
Chu Nguyên cười cười rồi xoa bóp vai cho Tần Ngọc.
Tần Ngọc mỉm cười, tỏ vẻ rất là hưởng thụ, sau đó giống như là nhớ tới chuyện gì, nói:
- Có lẽ Nguyên nhi không có hứng thú gì đối với Đại Chu Vương Triều, nhưng hắn ngược lại là có thể lưu lại cho chúng ta mấy đứa cháu trai, cháu gái mà.
Chu Kình sững sờ, chợt vui mừng:
- Ý này hay!
Chợt ánh mắt của hắn có chút bất thiện nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:
- Thằng nhóc nhà ngươi thường xuyên rời nhà, mỗi lần lại đi rất nhiều năm, làm cho chúng ta nóng ruột nóng gan, ngươi chừng nào thì lưu lại cho chúng ta mấy đứa cháu trai, cháu gái hả?
Chu Nguyên cũng ngây ra, hắn đưa mắt, nhìn Chu Kình, Tần Ngọc, biểu cảm trên mặt có chút giật mình, xem ra ý niệm này đã sớm có ở trong đầu của hai vị trưởng bối nhà mình rồi. Hiện tại, bọn họ rốt cục không nhịn được mà nói ra.