Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Ta đi đâu kiếm cháu trai, cháu gái cho hai người đây?
Chu Nguyên thầm nói.
Tần Ngọc mỉm cười nói:
- Trong sân nhỏ kia không phải là có hai người hay sao? Tuy rằng chúng ta còn có chút khúc mắc đối với Võ Dao, chẳng qua nếu như nàng thật sự có thể kéo dài huyết mạch cho Chu gia ta, ta đây cùng phụ vương vẫn có thể tiếp thụ nàng.
Chu Kình gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chu Nguyên trợn mắt há hốc mồm. Cho dù là hiện nay, thực lực của hắn đã mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn bị ý kiến này của hai vị lão nhân làm cho đầu to ra.
- Ta với các nàng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.
Hắn cố gắng giải thích.
Tần Ngọc mỉm cười nói:
- Tâm tư của nha đầu Ấu Vi kia chắc ta không cần phải nói rồi. Còn Võ Dao thì mặc dù ta không tiếp xúc quá nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra được nàng cũng không phải là nhân vật gì đơn giản, mà đối với nàng, thành Đại Chu cũng tuyệt đối không phải là chỗ vui vẻ nhưng hết lần này tới lần khác là nàng vẫn ở lại hai ngày. Chẳng lẽ con nghĩ nàng lưu lại ... là để tâm sự cùng Ấu Vi hay sao?
Chu Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Mẫu hậu, thật sự ngài là suy nghĩ nhiều rồi!
- Ta có người trong lòng!
Nhìn thấy biểu cảm chăm chú trên mặt hắn, Tần Ngọc thầm nghĩ:
- Là Yêu Yêu hay sao? Đây là con tương tư đơn phương hay là lưỡng tình tương duyệt vậy?
Khóe miệng của Chu Nguyên co giật. Mẫu hậu, trong mắt của ngài, con cứ không chịu nổi như vậy hay sao? !
- Đương nhiên là lưỡng tình tương duyệt, chỉ là lần này Yêu Yêu thật sự không cách nào trở về Thương Huyền Thiên, bằng không thì con đã mang nàng trở lại rồi!
Chu Nguyên giận dữ mắng mỏ, đây quả thực là đang nghi vấn mị lực của hắn.
Nghe thấy câu nói này của CHu Nguyên, trên gương mặt của Tần Ngọc lập tức có nụ cười vui mừng hiện ra đến:
- Thật vậy sao? Vậy thật sự là quá tốt!
Đối với Yêu Yêu, Tần Ngọc ưa thích là không cần phải nói. Chỉ có điều, năm đó nàng đã cảm thấy Yêu Yêu mặc dù tốt, lại quá lạnh lùng. Nàng minh bạch nữ tử bực này là khó công phá bực nào, cho dù Chu Nguyên đã chiếm tiên cơ, nhưng cuối cùng có thể chính thức đả động hay không lại là chuyện khác.
Lần này, Yêu Yêu chưa từng đi theo Chu Nguyên trở lại, Tần Ngọc còn tưởng rằng là giữa hai người không có kết quả gì, nhưng nghe ý của Chu Nguyên thì hai người tựa hồ là đã định chung thân rồi.
Chu Kình cũng cười gật gật đầu, thoả mãn mà nói:
- Nếu như là Yêu Yêu thì càng không có vấn đề gì rồi. Với khí độ của nàng chắc hẳn là trấn trụ được Tô Ấu Vi cùng Võ Dao.
Chu Nguyên cười khan một tiếng. Phụ vương, ngài chưa uống đã say, nằm mơ giữa ban ngày hay sao?
Hắn cảm giác cái đề tài này đã không thể nói tiếp được nữa, vì vậy nhanh chóng khoát khoát tay, nói với Chu Kình và Tần Ngọc:
- Con đi tìm các nàng.
Lời vừa dứt, thân hình đã từ từ tiêu tán.
Nhìn thấy Chu Nguyên đào tẩu, Chu Kình cùng Tần Ngọc cũng có chút bất đắc dĩ:
- Đứa nhỏ này.
Chỉ có điều trong mắt của hai người đều hiện lên cảm xúc vui vẻ. Mấy ngày qua, Chu Nguyên vẫn một mực ở lại Vương Cung làm bạn với hai người bọn họ, bọn họ tự nhiên là có thể cảm giác được hiếu tâm của Chu Nguyên. Dù sao hiện nay thế cục của Thương Huyền Thiên khá hỗn loạn, mà Chu Nguyên còn có thể rút ra thời gian làm bạn với hai người, hiển nhiên là bởi vì áy náy do đã rời nhà nhiều năm, cho nên muốn cố gắng đền bù.
Chỉ có điều tiểu tử này lại không biết thân là cha mẹ, đối với chuyện hắn không về thăm nhà ngoại trừ đau lòng cũng không còn ý khác, như thế nào lại có thể trách cứ được đây.
Trong phần lớn thời gian của mấy ngày kế tiếp, Chu Nguyên vẫn như trước là ở lại làm bạn với Chu Kình, Tần Ngọc, lúc nhàn hạ sẽ ở trong tiểu viện của Tô Ấu Vi, nói chuyện phiếm với nàng cùng Võ Dao, sau đó mang theo các nàng dạo chơi quanh thành Đại Chu. Thậm chí ở dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tô Ấu Vi, ba người bọn họ còn đi qua Đại Chu Phủ kia một chuyến.
Chu Nguyên cũng còn nhớ khá rõ chuyện ở Đại Chu Phủ, dù sao đây cũng có thể coi như là nơi hắn tu luyện lúc đầu.
Đồng thời hắn còn thấy Vệ Thanh Thanh cùng với em trai của nàng, là đứa bé trai được hắn dùng Nguyên văn cứu trở về ở quận Thương Lan năm đó.
Đại Chu Vương Triều ở trong mắt của Chu Nguyên hiện nay tự nhiên không được coi là thế lực mạnh mẽ gì nhưng mà ở chỗ này lại chứa đựng rất nhiều tình cảm của Chu Nguyên. Dù sao bất luận thanh danh của hắn ở Chư Thiên vang dội đến mức nào, hắn đều sẽ không quên, hắn là đi ra từ trong vương triều nho nhỏ, bước vào Chư Thiên.
Cuối cùng, Chu Nguyên còn đi đến từ đường tổ tiên một chuyến. Năm đó, khi hắn khó khai tám mạch, Chu Kình đã dẫn hắn tiến về từ đường tổ tiên, nơi mà Chu Kình coi là ẩn chứa hi vọng cuối cùng của hắn.
Chính là thông qua Truyền Tống Trận trong từ đường tổ tiên kia, hắn đã gặp được sư tôn Thương Uyên cùng với Yêu Yêu ... Còn có Thôn Thôn.
Có thể nói, nơi đó là chỗ khởi nguồn cho thành công của hắn.
Nếu không phải là sư tôn Thương Uyên giúp hắn mở bát mạch, Chu Nguyên hắn chưa hẳn đã có thể có thành tựu ngày hôm nay.
Chỉ có điều làm cho Chu Nguyên có chút tiếc nuối chính là Truyền Tống Trận trong từ đường tổ tiên đã nghiền nát, hẳn là do không gian Truyền Tống Trận liên tiếp nghiền nát đã làm cho nó mất đi hiệu lực. Dù sao lúc trước, khi Chu Nguyên đi ra khỏi không gian này thì đúng lúc là sư tôn Thương Uyên bị Thánh Giả của Thánh tộc tìm đến, mà có lẽ chính là ở thời điểm đó, không gian này bị đánh nát rồi.
Ở bên trong Địa cung, Chu Nguyên đứng ở trước Truyền Tống Trận đã nghiền nát, biểu cảm trên mặt có chút cảm khái, theo ý nào đó thì Truyền Tống Trận này đã triệt để cải biến tương lai của hắn.
Hắn chắp tay với Truyền Tống Trận, xem như cảm ơn tác dụng của Truyền Tống Trận này đã giúp hắn gặp được người thay đổi cuộc đời mình.
Chợt hắn quay người ra địa cung, đi ra từ đường tổ tiên kia.
Bên vách núi, hai bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ đón gió mà đứng, khí chất dung nhan của mỗi người mỗi vẻ nhưng đều là các giai nhân tuyệt thế mà khuynh thành.