Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1611 - Chương 1610: Lại Tụ Họp Thương Huyền (2)

Chưa xác định
Chương 1610: Lại tụ họp Thương Huyền (2)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Chu Nguyên kia lại có thể tu luyện đến một bước này rồi sao?

Đệ tử của ba tông đều quay sang ồn ào bàn luận. Chỉ có điều mọi người nhìn ra được, bọn họ chủ yếu là đang kinh ngạc, nghi vấn về sự thật này. Dù sao đối với bọn họ, chuyện dùng một chiêu mà có thể giết chết cường giả Pháp Vực Cảnh thật sự là quá mức khó tin rồi.

Mà vào lúc này, ở bên trên một ngọn núi cách quảng trường không xa, mấy bóng người đứng thẳng, bọn họ cũng đưa ánh mắt nhìn qua phương hướng quảng trường, những lời tranh luận ở chỗ đó cũng rơi vào trong tai.

- Xem ra tin tức đã được xác thực là thật. Chu Nguyên thật sự là đã trở lại rồi!

Một giọng nói trong trẻo giống như là tiếg hót của vàng anh vang lên, trong đó ẩn chứa sự vui mừng nồng đậm.

Đó là một cô gái trẻ có mái tóc xanh lục được thắt bím đuôi ngựa, dung nhan của nàng xinh đẹp mà đáng yêu, đôi mắt to tràn ngập sức sống thanh xuân, ở trên vai trái của nàng có một con chim nhỏ màu lam đậm lười biếng chợp mắt.

Bộ dáng quen thuộc như vậy tự nhiên là Lục La đã lâu không thấy.

- Chỉ mới mấy năm ngắn ngủn, thằng này bây giờ lại đã có thể thống lĩnh cường giả Pháp Vực Cảnh rồi sao?

Ở bên cạnh Lục La là một bóng hình xinh đẹp, khêu gợi, đường cong có lồi có lõm, làm cho người nhìn xem cũng khó có thể dời ánh mắt.

Đôi chân trần của nàng cách mặt đất nửa tấc, chỗ mắt cá chân có treo một chiếc chuông lục lạc. Khi có làn gió nhẹ thổi qua, lục lạc reo vang càng làm cho vẻ đẹp của nàng có thêm mị hoặc.

Chiếc quần lụa mỏng màu đen bao trùm thân thể mềm mại của Tả Khâu Thanh Ngư, nàng vặn eo bẻ cổ, hiển lộ đường cong bá đạo, lười biếng nói:

- Thằng này thật sự là quá đáng ghét, thực lực tăng lên nhanh như vậy thì người ta làm sao có thể đuổi theo đây?

- Hoàn toàn chính xác rất khó, ngay cả ta đều không có hứng thú đuổi theo rồi.

Ở một bên, một thanh niên có thân hình khôi ngô ồm ồm lên tiếng, trong giọng nói thể hiện rõ sự bất đắc dĩ. Người này chính là Ninh Chiến, ngay cả Võ Si như hắn đều có thể nói ra lời này, có thể thấy được hắn tuyệt vọng thế nào.

- Trong mấy người chúng ta cũng chỉ có mù lòa tiến triển nhanh nhất, đã đạt đến Ngụy Pháp Vực Cảnh. Những người khác cũng chỉ là Nguyên Anh Cảnh viên mãn mà thôi.

Nói xong, Ninh Chiến nhìn về phía nam tử mặc quần áo mộc mạc đang ngồi xếp bằng bên trên một tảng đá, hai mắt của người sau được quấn quanh bằng một miếng vải đen, trên đầu gối là một thanh kiếm sắt gỉ sét được đặt nằm ngang, người này đúng là Kiếm Hạt Tử, Lý Thuần Quân.

- Tu vi của chúng ta có thể tăng từ Thiên Dương Cảnh đạt tới Nguyên Anh Cảnh viên mãn trong vòng mấy năm, tốc độ này đã xem như là rất nhanh, ở trong đó còn nhờ cơ duyên Chu Nguyên tranh thủ giúp chúng ta trong Cổ Nguyên Thiên. Cho nên chúng ta cũng không nên không hài lòng, dù sao không phải là người nào cũng biến thái giống như Chu Nguyên được đâu.

Lục La dịu dàng nói.

Ninh Chiến gật gật đầu, nói:

- Chu Nguyên có thể ở thời điểm này chạy về Thương Huyền Thiên là một chuyện tốt. Hiện nay, Thánh Cung thế cường, hắn nếu không trở lại, ta cảm giác bốn đại tông môn chúng ta cũng sẽ bước theo gót Thiên Quỷ Phủ.

Tả Khâu Thanh Ngư ho nhẹ một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Ninh Chiến, người sau hơi sững sờ, sau đó đột nhiên hiểu được, sắc mặt có chút xấu hổ nhìn về phía bóng mờ phía dưới cây đại thụ ở bên cạnh.

Chỗ đó có một bóng người một mực đứng trầm mặc, người nọ khoác một bộ áo choàng màu đen, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt lại làm cho người ta có cảm giác đặc biệt âm lệ, không dám tới gần.

Đó là Chân Hư, hắn là đệ tử của Thiên Quỷ Phủ. Lúc trước, khi Thiên Quỷ Phủ bị Thánh Cung tiêu diệt, hắn đang chấp hành một nhiệm vụ ở bên ngoài cho nên mới may mắn giữ được tính mạng, còn phần lớn đồng môn sư trưởng kia đều đã chết trong trận diệt môn kia.

Những năm này, Chân Hư thu nạp tàn binh của Thiên Quỷ Phủ, mấy người bọn họ tự thành lập lại một Thiên Quỷ Phủ, không ngừng liều mạng, tìm cách phá đám Thánh Cung giống như là mấy kẻ điên vậy. Nhưng với thực lực của bọn họ, nhiều khi đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi.

Nhìn Chân Hư co mình trong áo choàng, đứng dưới tán cây giống như một quỷ hồn, Lục La khẽ thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:

- Chân Hư, ngươi đừng nên quá sốt ruột. Chúng ta cuối cùng nhất định sẽ đánh bại Thánh Cung!

Chân Hư ngẩng đầu, thản nhiên nói:

- Thực lực của lão cẩu Thánh Nguyên kia càng ngày càng tinh tiến. Mà hiện nay, bốn đại Thánh Tông cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cực diện ngang bằng, ta thật sự không nhìn thấy cái hi vọng gì cho việc báo thù.

Cảm nhận được tâm tính u ám trong lời nói của Chân hư, Tả Khâu Thanh Ngư khẽ nhíu mày lại, nói:

- Chân Hư, huynh bình tĩnh một chút đi, không cần làm những chuyện điên rồ kia nữa. Thiên Quỷ Phủ đã bị diệt, chỉ bằng mấy người các huynh, hành động lỗ mãng chỉ là tìm cái chết vô nghĩa!

Giọng nói khàn khàn của Chân Hư vang lên:

- Nếu không thì .. chúng ta lại có thể làm thế nào đây? Không có Thiên Quỷ Phủ, chúng ta cũng chỉ là mấy cô hồn dã quỷ, nếu như không có mục tiêu gì thì sớm muộn cũng sẽ tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi thôi.

Lục La vội la lên:

- Hiện tại không phải là Chu Nguyên đã trở về rồi hay sao? Hắn nhất định có thể cải biến thế cục!

Chân Hư trầm mặc một lát rồi lẩm bẩm nói:

- Thánh Nguyên kia quá mạnh mẽ, Chu Nguyên chỉ sợ cũng không đấu lại được đối phương.

Nhưng ngay sau khi giọng nói của Chân Hư vừa dứt thì từ trong bóng tối ở sau lưng hắn đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, nhẹ nhàng vỗ ở trên vai của hắn rồi sau đó có một tiếng cười truyền đến.

- Này ... Chẳng lẽ huynh không tin tưởng ta như thế hay sao?

Giọng nói đột nhiên xuất hiện làm cho mấy người ở đây kể cả Chân Hư đều cảm thấy kinh hãi, sau đó ánh mắt nhìn về phía trong bóng tối kia. Chỉ thấy được hư không chỗ đó hơi chập trùng, sau đó có một bóng người quen thuộc chậm rãi đi ra.

Bình Luận (0)
Comment