Người dịch: Nguyễn Khiêm
Khuôn mặt tươi cười lộ ra dưới ánh mặt trời, quen thuộc đến mức làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Người này chính là Chu Nguyên vừa nhận được tin tức, đã tìm đến Thương Huyền Tông!
- Chu ... Nguyên? !
Nhìn qua bóng người trống rỗng xuất hiện ở trước mặt kia, mấy người Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư đều kinh ngạc nghẹn ngào hô lên. Nhưng mà chỉ mấy giây sau, sự kinh ngạc đã bị nụ cười tươi vui vẻ thay thế.
- Chu Nguyên, thật là huynh trở lại rồi!
Lục La hoan hô một tiếng, hưng phấn kéo lấy ống tay áo của Chu Nguyên:
- Ta biết ngay, huynh nhất định sẽ không vắng họp!
Vào lúc này, ở trên mặt của Chu Nguyên cũng là nụ cười ôn hòa vui vẻ, hắn đưa ánh mắt đánh giá mấy người bạn cũ ở trước mắt. Tính từ khi bọn họ tạm biệt ở Cổ Nguyên Thiên thì cũng đã là mấy năm qua đi. Trong mấy năm này, tốc độ tinh tiến thực lực của mấy người Tả Khâu Thanh Ngư cũng rất là nhanh chóng, trong năm người thì bốn người Lục La, Chân Hư, Tả Khâu Thanh Ngư và Ninh Chiến đều đã tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, mà Lý Thuần Quân mạnh nhất thậm chí đã có tu vi đạt đến Ngụy Pháp Vực Cảnh.
So sánh với những người cùng thế hệ ở Thương Huyền Thiên, tốc độ tiến bộ như vậy tuyệt đối cũng coi là cao cấp nhất rồi.
Hơn nữa, khí chất của mấy người cũng đã trở nên lăng lệ ác liệt hơn một phần, ngay cả người ngây thơ nhất là Lục La cũng tựa như là là thành thục không ít. Chu Nguyên minh bạch, bọn họ trở thành như vậy có một phần lớn nguyên nhân là do đã tham dự rất nhiều trận tranh đấu sinh tử.
Dù sao, trong những năm này, bởi vì mảnh vỡ của Thương Huyền Thánh Ấn, mâu thuẫn giữa Thánh Cung cùng thế lực khắp nơi trong Thương Huyền Thiên đã càng ngày càng kịch liệt, rất nhiều cuộc chiến tranh không ngừng bộc phát, mà mấy người trước mắt cũng có thể coi là cao tầng trong tông phái của mình, cho nên bọn họ tự nhiên là không cách nào tránh khỏi việc phải tham dự những trận chiến tranh này.
Trải qua những trận chiến sinh tử như vậy, khí chất tự nhiên cũng sẽ biến hóa không nhỏ.
Trong lúc không để ý, năm đó những người bạn cũ cùng hắn đi ra từ đại lục Thương Mang cũng đã trở thành nhân vật quan trọng bên trong tông môn của mình.
- Nghe nói ở thành Đại Chu, huynh từng ra tay giết chết Điện chủ của Kim Thánh Điện Thánh Cung là Bàng Dương phải không?
Vào lúc này, giọng nói khàn khàn của Lý Thuần Quân bất chợt vang lên.
Chu Nguyên cười gật gật đầu, nói:
- Tên kia chạy đến dưới thành Đại Chu của ta giương oai, còn muốn đồ thành, không chém hắn thật sự là phải xin lỗi dân chúng toàn thành.
Mọi người nhất thời cảm thấy không thể nói nổi câu gì. Đã tranh đấu với Thánh Cung nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không xa lạ gì với Bàng Dương kia, thậm chí còn đã giao thủ với đối phương, nhưng cuối cùng bên chịu thiệt hiển nhiên là bọn họ. Nhưng mà hiện tại, ở trong miệng Chu Nguyên, cường giả Pháp Vực Cảnh như Bàng Dương kia lại tựa như là một con gà vậy, muốn chém muốn giết cũng không phải việc khó khăn gì.
Hiển nhiên, mấy năm không gặp, hiện nay, thực lực của Chu Nguyên đã đạt đến một cấp độ cực kỳ đáng sợ.
- Chu Nguyên, chẳng lẽ tu vi của huynh đã là ... Pháp Vực Đệ Tam Cảnh rồi hay sao?
Lý Thuần Quân lại lần nữa hỏi.
Chu Nguyên khoát khoát tay, khiêm tốn nói:
- Nhận được sự coi trọng của bạn bè trong Chư Thiên, hiện tại ai cũng nói ta là người mạnh nhất dưới Thánh Giả của Chư Thiên .
Nghe được câu nói hùng hồn này cuả CHu Nguyên, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư cũng im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Lục La bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Chu Nguyên, dáng vẻ bây giờ của huynh thật sự là khiến cho chúng ta rất muốn cho huynh ăn đòn đó.
Dứt lời, mấy người còn lại cũng không nhịn được mà bật cười, thậm chí ngay cả người âm trầm giống như là Chân Hư cũng không ngoại lệ, chỉ thấy khóe miệng của hắn đều khẽ giật giật.
- Ta cũng nghe nói qua về chuyện của Thiên Quỷ Phủ.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn về phía Chân Hư, nhỏ giọng nói.
Giọng nói trầm thấp của Chân Hư vang lên:
- Kỳ thật Thiên Quỷ Phủ có kết cục như vậy cũng coi như là do Phủ chủ gieo gió gặt bão, ông ấy thủy chung vẫn không chịu hết hy vọng với Thánh Cung, cho nên khi liên hợp với bốn Tông khác để đối kháng Thánh Cung, Thiên Quỷ Phủ cũng thực sự không phải là hoàn toàn tận tâm, kết quả đúng là tia hy vọng ấy làm cho Thánh Cung có cơ hội ra tay.
- Hiện nay, Thiên Quỷ Phủ cũng bởi vì ý nghĩ sai lầm của ông ấy mà bỏ ra một cái giá lớn rồi. Nhưng dù sao ta cũng đệ tử của Thiên Quỷ Phủ, cho nên những năm này cũng dốc hết sức thu nạp những người còn sót lại của Thiên Quỷ Phủ.
- Chúng ta đều là cô hồn dã quỷ, trong đầu chỉ còn có một ý niệm, đó chính là báo thù. Thế nhưng mà ... Thánh Cung thật sự là quá mạnh mẽ. Trong những năm này, sư huynh đệ của chúng ta càng ngày càng ít rồi.
Nói đến chỗ này, trên mặt của Chân Hư cũng hiện ra biểu cảm mỏi mệt.
Chu Nguyên chỉ khẽ trầm mặc một lúc, sau đó vỗ vỗ bả vai cuả Chân Hư, nói:
- Báo thù là chuyện nhất định phải làm. Chỉ có điều thiêu thân lao đầu vào lửa chịu chết lại không thể làm, đối phó Thánh Cung là việc chung của mọi thế lực trong Thương Huyền Thiên.
- Lần này, ta trở về là muốn chấm dứt ân oán với lão cẩu Thánh Nguyên kia. Nếu như cuối cùng ta có thể giành chiến thắng, Thánh Cung tự nhiên sẽ bị hủy diệt, đến lúc đó, Thiên Quỷ Phủ cũng thì có cơ hội được xây dựng lại.
Chân Hư kinh ngạc nhìn qua Chu Nguyên, trong đôi mắt u ám có một tia sáng của hi vọng hiện ra đến:
- Chu Nguyên, huynh ... huynh có thể đánh bại lão cẩu Thánh Nguyên kia hay không?
Thánh Nguyên, Cung chủ của Thánh Cung, đây chính là tồn tại cấp độ Bán Thánh, người mạnh nhất của Thương Huyền Thiên. Hiện tại, trong tình huống không có Thánh Giả hàng lâm, Thánh Nguyên gần như là vô địch, đây là chuyện mà tất cả mọi người trong Thương Huyền Thiên đều biết.
Chu Nguyên trực tiếp đối diện với ánh mắt của hắn, mỉm cười:
- Chỉ cần lão cẩu kia chưa chính thức Nhập Thánh, vậy thì chúng ta còn có cơ hội.