Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1621 - Chương 1620: Gặp Lại Huyền Lão

Chưa xác định
Chương 1620: Gặp lại Huyền lão

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Hiện nay, càng ngày càng có nhiều đệ tử mới tiến vào Thương Huyền Tông đều bắt đầu ưu ái ngọn núi nội tình sâu đậm này rồi.

Chu Nguyên chậm rãi bước đi ở trên đường núi, thỉnh thoảng có thể thấy nhiều bóng người trẻ tuổi ngồi xếp bằng ở trong mây mù phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí, luận bàn trên quảng trường hay tu luyện Nguyên thuật. Cảnh tượng đã náo nhiệt hơn không biết bao nhiêu lần lúc hắn còn ở đây.

Trên đường núi, người đến người đi nhưng giống như là không người nào có thể nhìn thấy thân hình của Chu Nguyên.

Hắn chậm rãi bước đi, xuyên qua đường núi, đi tới chỗ động phủ của các đệ tử.

Cuối cùng, hắn dừng bước ở trước động phủ u tĩnh.

Động phủ sạch sẽ đẹp và tĩnh mịch, hiển nhiên là quanh năm có người quét dọn, sắp xếp.

Chu Nguyên kinh ngạc đứng ở nơi này, nhìn qua chỗ vách tường trước động phủ, bởi vì ở chỗ đó có mấy chữ hút mắt người xem.

Sau khi gia nhập Thương Huyền Tông, Chu Nguyên cùng Chu Tiểu Yêu đã từng ở nơi đây.

Chu Nguyên kinh ngạc đứng ở ngoài động phủ. Đã mấy năm trôi qua nhưng động phủ này tựa hồ cũng không có bất kỳ thay đổi nào, thậm chí ngay cả cửa lớn trước động phủ đều giống năm đó lúc hắn ly khai như đúc.

- Trong mấy năm qua, tòa động phủ cấp Tử Nguyên này vẫn được chú ý chăm sóc, để nó duy trì bố trí lúc hai người ly khai, cũng không có bất kỳ đệ tử đi vào ở qua, cho nên xem như hoàn mỹ bảo vệ giữ lại cho hai người.

Ở một bên có một tiếng cười truyền đến, Chu Nguyên nghiêng đầu nhìn qua, đúng là Thẩm Thái Uyên.

- Tạ ơn Phong chủ rồi.

Chu Nguyên gật đầu, cảm kích nói với Thẩm Thái Uyên. Dù sao đối với hắn, động phủ này cũng không chỉ là một nơi đã từng là chỗ ở, tại đây, có ký ức khi hắn cùng với Yêu Yêu sống nương tựa lẫn nhau.

Mà cũng ở trong tòa động phủ này, cảm tình của Chu Nguyên cùng Yêu Yêu đã cấp tốc tăng trưởng.

- Lần này, Yêu Yêu không trở lại Thương Huyền Thiên cùng cậu hay sao?

Thẩm Thái Uyên hỏi.

Chu Nguyên lắc đầu, nói:

- Tình huống của nàng quá đặc thù, không cách nào đi vào Thương Huyền Thiên.

Thẩm Thái Uyên gật gật đầu, nói:

- Vốn dĩ là Chưởng môn đã an bài cho cậu chỗ ở tốt nhất cho khách quý nhưng ta cảm thấy cậu có thể sẽ càng ưa thích ở tại đây.

- Đó là đương nhiên.

Chu Nguyên mỉm cười, sau đó hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong động phủ.

Động phủ vẫn thanh tĩnh như cũ vậy, giống như năm đó khi hai người ở lại, trong động phủ dòng suối nhỏ chảy xuôi, phía trên có đình viện bằng đá, cầu nhỏ dẫn lối, đi vào sâu hơn là có thể nhìn thấy một mảnh vườn hoa kiều diễm.

Chu Nguyên nhìn qua vườn hoa kia, trong đó muôn hoa đua thắm khoe hồng, còn có rất nhiều linh thực. Ở chỗ này, bất luận là hoa cỏ hay linh thực đều do năm Yêu Yêu tự tay gieo trồng.

Nghĩ đến chuyện này, khóe môi của Chu Nguyên hơi nhếch lên, có nụ cười tươi nhu hòa hiện ra đến, giống như là đang nhớ lại những hình ảnh làm cho lòng người cảm thấy ấm áp năm đó.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng trông thấy một cây đào cành lá rậm rạp đứng lẳng lặng, cánh hoa phấn hồng phủ kín mặt đất chung quanh.

Chu Nguyên đứng ở trước cây đào, ánh mắt của hắn dừng ở phía trên những cánh hoa đào nhưng hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt lại một bóng hình xinh đẹp, ưu mỹ làm cho người nóng ruột nóng gan kia.

Khuôn mặt tuyệt mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia của Yêu Yêu hiện ra ở trước mắt, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến cho người ta cảm thấy động tâm.

Chu Nguyên xòe bàn tay ra, tiếp được một cánh hoa đào bay xuống, nói khẽ:

- Yêu Yêu, chờ ta bình định Thương Huyền Thiên, đến lúc đó ta nhất định mang nàng trở lại. Khi đó, chúng ta sẽ lại tiếp tục ở đây.

Chu Nguyên đứng thẳng ở dưới cây đào hồi lâu mứi quay người đi ra động phủ. Sau đó, hắn lại đứng trầm ngâm ở trước động phủ một lúc, sau đó tay cầm một bình rượu ngon đi thẳng đến ngọn núi nhỏ ở phía sau Thánh Nguyên Phong.

Tuy rằng mấy năm qua, Thánh Nguyên Phong đã không còn quạnh quẽ như năm đó nữa, nhưng ngọn núi phía sau này vẫn được xem như là cấm địa, đệ tử phổ thông không được đi vào, cho nên ở chỗ này vẫn đặc biệt quạnh quẽ.

Chu Nguyên chậm rãi bước xuyên qua rừng rậm cổ xưa, cuối cùng có một tòa đại điện hơi có vẻ tàn phá xuất hiện ở trong rừng, trên quảng trường trước đại điện đã bị lá khô phủ kín.

Chu Nguyên dẫm nát lá khô, đi qua quảng trường, sau đó nhìn thấy trên bậc thang ở trước đại điện kia có một thân hình già nua, ông đang ôm cái chổi, lưng còng xuống giống như là đang ngủ gật, trên người còn mấy cái lá khô.

Chu Nguyên đi đến chỗ thềm đá, ngồi xuống ở bên cạnh lão giả, sau đó thò tay nhặt mấy chiếc lá khô trên người ông xuống.

Hành động này của hắn dường như đã kinh động đến lão giả kia, người sau kinh ngạc mở hai mắt đục ngầu ra, nhìn qua nam tử mà bản thân cũng không thể phát giác là xuất hiện như thế nào này.

- Huyền lão, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?

Chu Nguyên qauy sang nhìn lão giả, nở nụ cười tươi, nói.

Năm đó, ở Thương Huyền Tông này, nếu như nói ai thật sự có ơn dạy bảo đối với hắn thì chỉ sợ vị lão giả ở trước mắt này thậm chí là còn vượt qua Thẩm Thái Uyên cùng với Thanh Dương Chưởng môn.

Huyền lão nhìn qua nam tử ở trước mắt rồi giống như là đã nghĩ ra chuyện gì đó, trong đôi mắt đục ngầu của ông hiện ra sự khiếp sợ.

Ông nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên thật lâu rồi mới run rẩy nói:

- Chu ... Chu Nguyên ! Là tiểu tử ngươi hay sao?

- Ngươi vậy mà trở lại rồi? !

Chu Nguyên cười nói:

- Hơn mười năm rồi, đương nhiên là con nên trở lại rồi! Nhìn ngài ngạc nhiên giống như là chưa từng nghe qua tin tức của ta vậy.

Huyền lão ôm cái chổi, khàn khàn nói:

- Năm đó, sau khi trận chiến kia kết thúc, ta trở về nơi này, lại chưa từng đi ra ngoài, đồng thời cũng nói cho mấy người Thanh Dương, chỉ khi nào muốn đánh tới Thánh Cung thì mới có thể tới thông báo cho ta, nếu không thì đừng đi.

Nói xong, ông lắc đầu, nói:

- Vì vậy, hơn mười năm trôi qua, không người tới quấy rầy ta.

Bình Luận (0)
Comment