Người dịch: Nguyễn Khiêm
Bởi với tính cách lười biếng của thằng này thì thật sự là hận không thể che dấu thực lực, để bản thân trở thành một đệ tử bình thường nhất, từ đó khiến cho không có người nào an bài cho hắn đủ loại nhiệm vụ.
- Sở Thanh sư huynh không cần cám ơn ta! Hào quang này của ta cũng đích thật là muốn che cũng không thể che hết. Ta đã dốc hết toàn lực để cho bản thân khiêm tốn một chút, nhưng mà thực hết cách rồi, thực lực không cho phép.
Chu Nguyên bưng chén rượu, chạm với Sở Thanh một cái, cảm thán nói.
Sở Thanh gật gật đầu:
- Lý giải, lý giải.
Lý Khanh Thiền thật sự không thể chịu đựng được, chỉ có thể tức giận đánh gãy:
- Hai người các ngươi đã đủ rồi, đừng nên ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta.
Chỉ có điều, những người ở đây đều vui vẻ, mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Chu Nguyên trở lại Thương Huyền Tông sau trận chiến năm đó. Người đang ngồi ở đây như Khổng Thánh, Diệp Ca dĩ vãng còn từng có xung đột mâu thuẫn với Chu Nguyên. Nhưng mà, mười mấy năm sau, khi nhìn lại, chung quy chỉ có thể nói một câu tuổi trẻ khí thịnh, uống cạn một chén rượu, chuyện cũ chỉ là ký ức.
Khi mọi người còn đang đắm chìm ở trong những năm tháng tuổi trẻ khinh cuồng kia, Chu Nguyên bỗng nhiên có cảm ứng, hắn nhanh chóng nghiêng đầu và lập tức nhìn thấy một bóng người mập mạp ở chỗ cầu thang, bí mật nhìn về phía phòng ăn của bọn họ, trong ánh mắt kia có ẩn chứa sự hiếu kỳ, tôn sùng cùng với hoài niệm.
Mà sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Nguyên chuyển đến, người kia hiển nhiên là cảm thấy kinh hoảng, sau đó hắn vội vàng co đầu, rồi quay người bỏ chạy.
Chỉ có điều hắn vưà quay đầu thì lại phát hiện bản thân đã quỷ dị đứng ở trước bàn yến tiệc kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể cúi đầu, xấu hổ không nói gì.
Mọi người trên bàn tiệc lập tức yên tĩnh.
Chu Nguyên nhìn qua bóng người mập mạp ở trước mắt, khuôn mặt của người sau đặc biệt xấu xí, toàn thân đầy vết sẹo giống như là con rết, hắn mặc một bộ quần áo giống như là đầu bếp. Hiện tại, xuất hiện ở chỗ này, người đó có vẻ cực kỳ khẩn trương nên không ngừng xoa xoa tay, mồ hôi rơi như mưa.
Mặt khác, ở trên người của hắn không có bất kỳ nguyên khí chấn động, đây thực sự không phải là ẩn nấp mà .... Thật sự không có.
Ánh mắt trầm tĩnh của Chu Nguyên ngừng lại ở trên khuôn mặt xấu xí dữ tợn của nam tử mập mạp kia, người sau cúi đầu, giống như là không dám nhìn hắn, trong mắt của đối phương có cảm xúc phức tạp, cũng không biết là chờ đợi hay là khiếp đảm.
Ánh mắt của Chu Nguyên cuối cùng chậm rãi dời đi, mà nam tử mập mạp thì là thở ra một hơi dài rồi vội vàng quay người muốn bỏ chạy.
Chỉ có điều, giọng nói của Chu Nguyên làm cho bàn chân vừa nhấc lên của hắn đọng lại ở trên không trung.
- Thẩm Vạn Kim.
- Cậu vì sao lại biến thành như vậy?
Chu Nguyên nhìn qua nam tử đã hoàn toàn thay đổi này, lại nhớ tới năm đó anh bạn mập đã ở bên cạnh đi theo hắn lúc mới vào Thương Huyền Tông, trái một tiếng Tiểu Nguyên ca, phải một tiếng Tiểu Yêu tỷ.
Anh béo người đầy vết thương dữ tợn, trông cực kỳ xấu xí đáng sợ đứng ở trước mắt bọn họ rõ ràng là Thẩm Vạn Kim năm đó đi theo sau Chu Nguyên cùng tiến vào Thương Huyền Tông.
Chu Nguyên vẫn nhớ rõ ràng, năm đó Thẩm Vạn Kim này rất tự hào với thân phận đàn em của hắn, còn thay hắn quản lý rất nhiều sự vụ.
Chỉ là ai cũng không ngờ, hơn mười năm không thấy, anh béo coi như có chút đáng yêu lúc trước đã biến thành bộ dáng trước mắt vậy.
Hơn nữa quan trọng nhất là quanh người hắn không còn dao động của nguyên khí, tu vi của hắn tựa hồ là bị phế đi.
Trên bàn tiệc, mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền cũng yên tĩnh, không nói chuyện nữa.
Thẩm Vạn Kim thu hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên rồi có chút lúng túng nói:
- Đệ vốn chỉ muốn vụng trộm liếc nhìn, không muốn quấy rầy nhã hứng của mọi người.
Chu Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Vạn Kim, chân mày hơi nhíu lại, nói:
- Vì sao phải lén lút?
Thẩm Vạn Kim không nói gì.
Hôm nay, thân phận của Chu Nguyên đã không giống dĩ vãng, đó là nhân vật lớn mà ngay cả Chưởng môn của mấy đại Thánh Tông đều không dám lấy lễ tiếp đãi, mà hắn hiện tại chỉ còn là một phế vật, làm sao còn dám đến nhắc lại quan hệ trước kia?
Mà ai lại dám xác định, sau mười mấy năm này, đối phương còn nhớ rõ tên béo đi theo phía sau mông, tùy ý nịnh bợ của năm đó kia?
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Thẩm Vạn Kim, giống như là xuyên thủng suy nghĩ trong nội tâm của hắn, chậm rãi nói:
- Ở trong nội tâm của Thẩm Vạn Kim đệ, Chu Nguyên ta là loại người này hay sao?
Thẩm Vạn Kim ấp úng không nói gì, thần sắc đắng chát.
- Chuyện của hắn là sao?
Chu Nguyên nhìn về phía mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền, hỏi.
Lý Khanh Thiền than nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng là bởi vì thế cục của Thương Huyền Thiên. Mấy năm trước Thẩm Vạn Kim sư đệ cùng mấy người đồng môn tiếp nhiệm vụ, nhưng ở trên đường thực hiện nhiệm vụ đã trúng mai phục của Thánh Cung, sau đó rơi vào trong tay của Điện chủ Độc Thánh Điện, Từ Thiềm. Kẻ này là người tàn nhẫn hung ác, hắn không chỉ ưa thích giết người, càng ưa thích hành hạ đối thủ đến chết. Trong đội ngũ kia, mỗi người đều chết cực kỳ thảm thiết, Thẩm Vạn Kim sư đệ may mắn lưu lại tính mạng, nhưng mà bị giày vò đến mức thành người tàn tật, quan trọng nhất là ... kinh mạch cùng Thần Phủ trong cơ thể của hắn đã bị kịch độc hòa tan, căn cơ hoàn toàn bị phá hủy.
- Cuối cùng là Chưởng môn tự mình ra tay, mới bảo vệ được tánh mạng của hắn, nhưng kinh mạch cùng Thần Phủ trong cơ thể lại khó có thể đúc lại. Theo như lời của Chưởng môn, muốn cải tạo lại cho hắn, e rằng cũng chỉ có Thánh Giả ra tay, mới có thể làm được.
- Khi đó, tông môn vốn dĩ là muốn cho Thẩm Vạn Kim sư đệ trở về quê hương, nhưng hắn lại không chịu, cuối cùng ở lại Bách Hương Lâu này làm đầu bếp.
Sau khi Lý Khanh Thiền kể xong, bầu không khí trên bàn rượu cũng trở nên nặng nề. Trong những năm gần đây, bởi vì mảnh vỡ của Thánh Ấn, thế cục trong Thương Huyền Thiên cực kỳ hỗn loạn, tranh đấu không ngừng diễn ra.