Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1623 - Chương 1622: Bách Hương Lâu (2)

Chưa xác định
Chương 1622: Bách Hương Lâu (2)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Tin tức truyền đi nhanh như vậy à?

Chu Nguyên có chút bất đắc dĩ, nói:

- Nếu không phải là bốn đại Thánh Tông có thực lực tương đương, ai cũng không phục ai, giằng co nhiều năm như vậy đều không thể hợp lại thì ta cũng chẳng muốn kiếm chuyện cho mình làm như thế này đâu.

Đối với hắn, thân phận Minh chủ của Thương Huyền Minh quả thực là không lực hấp dẫn gì, dù sao thực lực của hắn đã đạt đến Pháp Vực Cảnh đỉnh cao, chỉ cần có thể bước ra một bước kia, chính thức tấn nhập Thánh Giả Cảnh, khi đó mặc kệ ở nơi nào, hắn đều là bá chủ một phương, so sánh với thực lực của bản thân sức mạnh, quyền thế, hư danh này căn bản không đáng giá nhắc tới.

Lý Khanh Thiền cũng biết rõ ràng tính tình cùng với tiềm lực của Chu Nguyên, nàng ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đêm đầy sao, nói khẽ:

- Thời gian trôi qua thật sự là quá nhanh, trong lúc không để ý, Chu Nguyên sư đệ mới gia nhập tông môn năm đó vậy mà đã đi tới một bước này rồi.

- Hôm nay, sư đệ có thể nói là đã trở thành niềm kiêu ngạo của Thương Huyền Tông ta rồi đấy.

Chu Nguyên ha ha mỉm cười, nói:

- Khanh Thiền sư tỷ thì khác. Hơn mười năm qua đi, tỷ vẫn xinh đẹp như lúc chúng ta mới gặp gỡ, ta nhớ được lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì ...

Nói đến nơi đây, Chu Nguyên đột nhiên im bặt mà dừng, bởi vì hắn cảm nhận được có sát khí lóe qua, quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Lý Khanh Thiền đã đỏ bừng.

Chu Nguyên ngẩn người, nhanh chóng lật qua lật lại trí nhớ trong đầu, cuối cùng hắn rốt cục minh bạch vấn đề xuất hiện ở đâu. Bởi vì lần đầu tiên hắn chính diện gặp mặt Lý Khanh Thiền tựa hồ là trong Nguyên Trì Tế kia, hơn nữa cảnh lúc đó cũng ....

Lúc kia là Lý Khanh Thiền mặc áo mỏng che lấp thân thể mềm mại, uyển chuyển ngâm mình ở trong suối nước nóng, mà hắn thì bởi vì nghỉ ngơi mà tìm đến đúng chỗ đó, cuối cùng cùng Lý Khanh Thiền đứng đối mặt, hai mắt nhìn thẳng vào nhau.

Trí nhớ hình ảnh đình chỉ ở chỗ này, sắc mặt của Chu Nguyên cũng trở nên cổ quái, bầu không khí giữa hai người càng trở nên trầm mặc, xấu hổ.

Chu Nguyên quả thực là hận không thể tát cho mình một cái, năm đó cũng là bởi vì chuyện không may này mà Lý Khanh Thiền đã truy sát hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn là Yêu Yêu ra tay mới bảo trụ được hắn.

Bầu không khí xấu hổ giằng co gần nửa giờ, cuối cùng vẫn là Lý Khanh Thiền lặng lẽ hít sâu một hơi, cố nén xấu hổ, nói:

- Ta tới nơi này là báo cho ngươi biết, mấy người Sở Thanh nghe nói ngươi trở lại rồi, cho nên mở tiệc chiêu đãi ngươi tại Bách Hương Lâu. Mà bây giờ, liệu Minh chủ đại nhân có còn nhớ đến Bách Hương Lâu hay không?

- Nếu như Chu Nguyên Minh chủ còn nhớ, chúng ta xin đợi ở trong Bách Hương Lâu rồi.

Vừa dứt lời, thân hình của nàng đã là hóa thành một vệt sáng vạch phá bầu trời đêm bay đi, tốc độ của Lý Khanh Thiền rất nhanh khiến cho mặc dù thân pháp vẫn đẹp như tiên tử nhưng lại làm cho người ta có cảm giác giống như là đang chạy trốn vậy.

Chu Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó ánh mắt nhìn về một hướng trong Thương Huyền Tông, trong mắt có chút hồi ức hiện lên:

- Bách Hương Lâu à.

Năm đó, ở trong mắt đệ tử mới nhập môn như Chu Nguyên, Bách Hương Lâu chính là chỗ hào hoa, xa xỉ nhất, những món ngon ở chỗ đó làm cho Chu Nguyên phải cực kỳ thèm thuồng. Khi làm nhiệm vụ trở về hoặc tu luyện xong xuôi, có thể hẹn bạn bè ở Bách Hương Lâu này ăn một bữa thì có thể nói là hưởng thụ đến cực điểm.

Chu Nguyên mỉm cười, đợi đến khi Thương Huyền Minh chính thức thành lập, toàn bộ Thương Huyền Thiên đều sẽ cuốn vào bên trong đại thế. Lúc kia, muốn hưởng thụ sự nhàn nhã như này thì chỉ sợ đã không có khả năng rồi.

Cho nên nhân dịp còn có thời gian nhàn hạ như vậy cũng nên ôn chuyện cùng những người bạn cũ này rồi.

Bách Hương Lâu.

Tối nay, Bách Hương Lâu hiếm thấy một lần đóng cửa sớm, đèn đuốc trong đó sáng trưng lại không tiếp khách đến thăm, chuyện này làm cho không ít đệ tử của Thương Huyền Tông đều cảm thấy hiếu kỳ vây quanh.

- Bách Hương Lâu lại bị bao hết? Ai có uy vọng lớn như vậy? !

- Trước đây không phải trong tông môn mới có quy định, không cho phép một mình bao hết Bách Hương Lâu hay sao? Ai dám vi phạm lệnh cấm này nhỉ?

- Tin tức của ngươi thật đúng là chậm chạp đó. Người ra tay bao hết Bách Hương Lâu tối nay chính là mấy vị trưởng lão trẻ tuổi của Thương Huyền Tông chúng ta như Sở Thanh, Lý Khanh Thiền. Hơn nữa ngươi có biết người mà bọn họ muốn mở tiệc chiêu đãi là ai chăng? Chính là người từng đi ra ngoài từ Thương Huyền Tông chúng ta, hôm nay đã vang danh khắp mọi nơi Chư Thiên ... Chu Nguyên sư huynh!

- Chu Nguyên sư huynh? ! Chẳng lẽ là vị sư huynh truyền kỳ kia hay không? !

- Hôm nay, ta cũng nghe nói, Chu Nguyên sư huynh vừa trở về đã tác hợp bốn đại Thánh Tông tổ kiến Thương Huyền Minh, cùng chống chọi với Thánh Cung, mà Chu Nguyên sư huynh chính là ... Minh chủ của Thương Huyền Minh kia!

- Hành động này bá đạo cùng uy phong bực nào. Chu Nguyên sư huynh thật không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Thương Huyền Tông ta.

- ...

Vào lúc này, trên tầng cao nhất của Bách Hương Lâu, một bàn yến tiệc đã được chuẩn bị tốt.

Một cái đầu trọc trơn bóng vĩnh viễn là chỗ gây chú ý nhất trong mọi người. Chỉ có điều dù vậy, cái đầu trọc này vẫn như trước không ảnh hưởng được dung nhan anh tuấn, tiêu sái kia của Sở Thanh sư huynh.

- Chu Nguyên sư đệ, may mắn mà có ngươi, che lại hào quang của ta bằng không thì danh hiệu đệ tử xuất sắc nhất từ trước tới nay của Thương Huyền Tông này phải rơi vào trên đầu của ta rồi, việc này đã bớt đi cho ta vô số phiền phức và thống khổ.

Sở Thanh sư huynh nói với Chu Nguyên ở bên cạnh với vẻ mặt cảm kích.

Ở một bên, mấy người Lý Khanh Thiền, Diệp Ca chỉ có thể trợn trắng mắt nhìn Sở Thanh, da mặt của thằng này thật sự là quá dày, lời này mà cũng nói được. Chỉ có điều bọn họ lại minh bạch, những câu này chỉ sợ thật đúng là lời tâm huyết của Sở Thanh.

Bình Luận (0)
Comment