Người dịch: Nguyễn Khiêm
Hai bên không có nói nhảm bất kỳ câu nào, trực tiếp mở ra chiến đấu.
- Thì ra là thế!
Nhìn thấy cảnh tượng này, con mắt của mấy người Thanh Dương Chưởng môn lập tức sáng ngời, bọn họ nói:
- Nguyên lai Minh chủ là dùng ngọc bội kia làm dẫn để đưa người trực tiếp tiến vào những chỗ tiết điểm của mê cung hư không kia!
- Chỉ cần chúng ta có thể gạt bỏ những người trấn thủ tiết điểm trong mê cung hư không kia thì có thể phá hủy những chỗ tiết điểm này, nhờ đó mà phá hủy biển máu do Sâm La Thánh Huyết Trì ngưng tụ!
Nghe Thanh Dương Chưởng môn nói xong, trên mặt của mấy người Thiên Kiếm Tôn, Cổ Kình Tôn Giả, Đơn Thanh Tử Cung chủ đều lộ ra biểu cảm bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên cũng không khỏi có thêm sự tin tưởng và nghe theo.Lúc này, bọn họ mới hiểu được sự do dự lúc trước của bản thân là buồn cười đến mức nào.
Vào lúc này, bốn đại Chưởng môn đều chắp tay thi lễ với Chu Nguyên để bày tỏ sự áy náy của bản thân, sau đó không do dự nữa, nhanh chóng dẫn quân, ngang nhiên xông vào trong biển máu.
Ngay sau khi bọn họ xông vào trong biển máu thì không có gì bất ngờ ngọc bội cũng lập tức rực sáng, tạo thành những quả cầu ánh sáng đưa bọn họ đi vào trong từng không gian màu đỏ đậm.
Thân hình của Thanh Dương Chưởng môn xuất hiện ở trong một không gian tràn ngập tia khí màu đỏ tươi. Ở sau lưng ông, hai vị Phong chủ là Linh Quân cùng Liễu Liên Y dẫn theo một đội ngũ gồm các đệ tử của Thương Huyền Tông đi theo sát.
Phần lớn thời gian, ánh mắt của Linh Quân đều rơi vào trên người Liễu Liên Y, người sau cũng ngẫu nhiên nhìn về phía hắn, tầm mắt của hai người chạm nhau rồi lại nhanh chóng dời đi.
- Chu Nguyên này thật đúng là lợi hại, lại có thể tinh chuẩn tìm được chỗ tiết điểm của mê cung hư không trong biển máu như thế.
Liễu Liên Y khen một tiếng. Hiện nay, tiểu gia hỏa của năm đó đã có thành tựu vượt xa bọn họ. Trong lời nói của nàng không chứa cảm xúc gì khác ngoài vui mừng, giống như người lớn trong nhà thấy đứa nhỏ cảu nhà mình thành công vậy.
Đối với chuyện này, Thanh Dương Chưởng môn cũng vui mừng, gật đầu đồng ý:
- Ánh mắt của lão sư hoàn toàn chính xác là rất xuất chúng, Chu Nguyên là người được ông ấy lựa chọn, tự nhiên cũng có chỗ không giống người thường.
Khi ông đang nói chuyện thì ánh mắt lại bảo trì cảnh giác nhìn qua không gian màu đỏ đậm này, trong lòng thầm nghĩ cũng không biết là nơi này do đội ngũ nào của Thánh Cung trấn thủ.
Mà khi Thanh Dương Chưởng môn đang cẩn thận dò xét thì sương mù máu máu ở phía trước kia cũng dần dần tán đi, chỉ thấy được có không ít bóng người như ẩn như hiện ở phía xa.
Khi sương mù hoàn toàn tán đi, hai bên cũng nhìn rõ mặt nhau.
Mà ngay sau khi Thanh Dương Chưởng môn nhìn thấy người dẫn đầu của chi đội ngũ bên phía Thánh Cung thì ông cũng hơi ngây ra rồi sau đó toàn thân đã có thêm một luồng sát khí lành lạnh đột nhiên phóng xuất ra.
Ở sau lưng hắn, con mắt của Liễu Liên Y biến thành màu đỏ, khuôn mặt mỹ lệ cũng có chút vặn vẹo:
- Khương Lôi Quân, tên phản nghịch chết đâm, chết chém kia!
Không ngờ người dẫn đầu đội ngũ trấn thủ tiết điểm này của Thánh Cung lại là Phong chủ của Lôi Ngục Phong năm xưa, Khương Lôi Quân!
Nhìn qua mấy người Thanh Dương Chưởng môn xuất hiện ở chỗ này, Khương Lôi Quân cũng tỏ ra kinh ngạc rồi hắn thản nhiên nói:
- Xem ra Chu Nguyên này đích thật là có chút bản lĩnh, không chỉ có nhìn xuyên được sự huyền diệu của Sâm La Thánh Huyết Trì, còn có thể trực tiếp đưa bọn ngươi đến chỗ này.
Sâm La Thánh Huyết Trì này có không dưới trăm chỗ tiết điểm mà mấy người Thanh Dương Chưởng môn vừa vặn có thể xâm nhập đến nơ đây, hiển nhiên không phải đơn thuần do vận khí, mà là có người cố ý muốn như thế.
- Ta đúng là muốn cảm tạ Chu Nguyên, giúp ta có cơ hội thanh lý môn hộ.
Thanh Dương Chưởng môn thò tay ngăn cản Liễu Liên Y đang giận dữ, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm vào Khương Lôi Quân.
Đối với Khương Lôi Quân, trong lòng của Thanh Dương Chưởng môn cũng có sát ý thật đậm. Năm đó, tuy rằng Thánh Nguyên là đầu sỏ khiến cho Thương Huyền lão tổ vẫn lạc, nhưng Khương Lôi Quân này cũng là đồng lõa. Hơn nữa bởi vì thân phận cho nên Khương Lôi Quân này làm cho người ta cảm thấy càng thêm căm hận hơn.
Những năm gần đây, Thanh Dương Chưởng môn không chỉ một lần muốn tìm cơ hội giết chết Khương Lôi Quân, nhưng người này cũng giảo hoạt, thủy chung trốn ở trong Thánh Cung, làm cho ông khó có cơ hội để ra tay.
Ai cũng không ngờ, trong trận quyết chiến này, hai người lại đụng phải.
Khương Lôi Quân xùy cười một tiếng:
- Thanh lý môn hộ ư? Ta còn không biết ta là người của Thương Huyền Tông nữa đó. Năm đó, Thương Huyền kia chỉ muốn khoe khoang thành tựu cùng với giữ danh tiếng cho bản thân, nên mới lưu ta lại Thương Huyền Tông, cả ngày xem hắn chói mắt bực nào.
- Hắn chỉ là muốn cho ta thể nghiệm cảm giác của hắn khi xưa, lúc ta còn mạnh hơn hắn mà thôi.
- Không cho phép ngươi vũ nhục sư tôn!
Liễu Liên Y mắt đỏ lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Thanh Dương Chưởng môn không hề thay đổi, ông thản nhiên nói:
- Súc sinh vô tình, tự nhiên cũng sẽ cho rằng vạn vật vô tình.
- Khương Lôi Quân, không cần nói nhảm nữa rồi. Hôm nay, ta sẽ triệt để giải quyết ân oán giữa ngươi cùng Thương Huyền Tông ta.
Vừa dứt lời, Thanh Dương Chưởng môn bước ra một bước. Ngay sau đó, Pháp Vực khổng lồ đột nhiên hiện ra và nhanh chóng khuếch tán, bên trong Pháp Vực giống như là có thêm một vầng mặt trời màu xanh bay lên.
Hai mắt của Khương Lôi Quân khẽ nhíu lại, trong mắt có ánh sáng màu đỏ tươi hiện ra, hắn cười lạnh nói:
- Thanh Dương, thực lực của ngươi đúng là đã tiến bộ hơn năm xưa. Nhưng ngươi cũng thực sự cho rằng những năm này của ta là đang sống uổng hay sao?
Hắn vung tay áo lên. Ngay sau đó, hư không ở sau lưng hắn chấn động, một tiếng sấm rền vang lên, vọng khắp mọi nơi, vô số tia sét gào thét, lao ra, chỉ có điều những tia sét kia không có màu vàng mà lại hiện ra màu đỏ đậm, giống như là điềm xấu.