Người dịch: Nguyễn Khiêm
Khi đối mặt với lời kết luận giống như là Thần Linh tuyên án của Thánh Nguyên kia, bọn họ không có tư cách đi phản bác, bởi vì bọn họ đích thật là không hề có phần thắng.
Nhưng mà nếu đổi lại là Chu Nguyên thì sao?
Hắn có phương pháp phá cục hay sao?
Khi ánh mắt chờ đợi của mọi người hội tụ vào, Chu Nguyên cũng trầm mặc đến nửa ngày, trong con ngươi của hắn phản chiếu biển máu cuồn cuộn kia, chợt hai mắt đang khép hờ của hắn lại chậm rãi mở ra.
Ánh mắt lăng lệ, ác liệt như đao phong, chém cho không gian khẽ rung động.
- Chư vị có thể tin tưởng ta hay không?
Chu Nguyên nhẹ giọng nói.
Thanh Dương Chưởng môn cũng các vị cường giả liếc nhìn nhau rồi hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, gật đầu, đến thời điểm này bọn họ không tin Chu Nguyên thì còn có thể làm thế nào được nữa?
Chu Nguyên gật đầu, chợt hắn nâng bàn tay lên, nguyên khí hóa thành quầng sáng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay rồi nhanh chóng biến thành mấy miếng ngọc bội lớn cỡ hai ngón tay.
Ngọc bội từ từ bay về phía mấy người Thanh Dương Chưởng môn.
- Ta cần mỗi người các vị lĩnh một miếng ngọc bội, lại dẫn một đội ngũ tinh nhuệ, xông vào bên trong tòa Sâm La Thánh Huyết Trì này.
Giọng nói bình tĩnh của Chu Nguyên vang lên, lại làm cho sắc mặt của các vị cường giả Pháp Vực Cảnh ở đây đều không nhịn được biến đổi.
Chu Nguyên lại muốn bọn họ xông vào trong biển máu kia sao?
Lực cắn nuốt mà biển máu kia thể hiện ra lúc trước kinh khủng thế nào, bọn họ thấy rất rõ ràng, coi như là cường giả Pháp Vực Cảnh rơi vào trong đó thì cũng chưa chắc sẽ chịu được quá một phút là sẽ bị cắn nuốt, cuối cùng hóa thành chất dinh dưỡng làm cho biển máu càng thêm lớn mạnh!
Mà bây giờ, Chu Nguyên lại muốn bọn họ chủ động tiến vào trong đó? !
Giờ khắc này, nếu không phải là còn có lý trí tồn tại thì chỉ sợ những cường giả Pháp Vực Cảnh ở đây đều sẽ cho rằng Chu Nguyên đang có ý định bắt bọn họ đi chịu chết rồi.
Nhưng mà trong khi mọi người còn đang ngây ra vì sợ hãi thì một bóng người xinh đẹp đột nhiên đi đến, chỉ thấy được Tô Ấu Vi vươn bàn tay ngọc tiếp nhận một miếng ngọc bội, sau đó dí dỏm cười nói với Chu Nguyên:
- Cẩn tuân mệnh lệnh của Minh chủ.
sau đó, mấy người Võ Dao, Triệu Mục Thần, Sở Thanh, Lý Thuần Quân cũng đồng thời đi lên, tiếp nhận lệnh bài, trên mặt của bọn họ chỉ có nụ cười tươi mà không có biểu cảm sợ hãi.
Nhìn qua cảnh tượng này, bốn người Thanh Dương Chưởng môn đều cười khổ một tiếng, những người tuổi trẻ này dũng mãnh tinh tiến, làm cho bọn họ cảm giác bản thân thật là có chút già cả rồi.
Ngay sau đó, bọn họ thò tay, tiếp nhận ngọc bội.
Rồi sau đó, rất nhiều cường giả Pháp Vực Cảnh có chút khom người với Chu Nguyên, có giọng nói vang lên, chấn động dãy núi.
- Cẩn tuân mệnh lệnh của Minh chủ!
Khi mọi người nhận lấy ngọc bội, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên lăng lệ, ác liệt và kiên quyết. Bọn họ đều minh bạch, bất luận là Chu Nguyên có tính toán gì thì với cục diện hiện tại, chỉ có tin tưởng Chu Nguyên, bọn họ mới có thể ngăn cản dã tâm của Thánh Nguyên.
Nếu không đợi đến lúc mưu đồ của Thánh Nguyên thật sự thành công, khi đó Thương Huyền Thiên tất nhiên sẽ bị hủy diệt ở trong tay của hắn.
Vì vậy, sau khi nhận lấy ngọc bội, những cường giả đỉnh tiêm kia cũng nhanh chóng triệu tập một đội ngũ, bầu không khí dần dần trở nên nghiêm nghị hơn.
- Những người khác đóng quân tại chỗ, bảo trì sự cảnh giác, chú ý đề phòng.
Giọng nói bình tĩnh của Chu Nguyên vang lên, vọng khắp trong tai của mỗi một người trong đại quân của Thương Huyền Minh.
Những người còn lại trong đại quân của Thương Huyền Minh hơi có chút bạo động, cuối cùng đều đáp ứng.
Vô số ánh mắt không xác định nhìn qua những người vừa nhận lấy ngọc bội, sắp mang theo một đội ngũ xâm nhập biển máu kia. Bọn họ cũng rất lo lắng những cường giả đỉnh tiêm này hao tổn, bởi vì ở trong đó có Chưởng môn, trưởng lão trong thế lực của mình, nếu như những người này không còn thì tông môn của bọn họ e rằng cũng sẽ gặp phải sự đả kích nghiêm trọng, thậm chí có thể là diệt môn.
Ai cũng không biết, hành động lần này của Chu Nguyên đến tột cùng là chịu chết, hay là đang phá cục.
- Chư vị, khởi hành thôi.
Chu Nguyên nhìn về phía những cường giả đỉnh tiêm đã nhận lấy ngọc bội, chắp tay rồi nói.
Mọi người cũng chắp tay đáp lễ, cuối cùng bọn họ nhìn qua biển máu đang nổi sóng kia, cảm giác quỷ dị làm cho bọn họ cảm thấy toàn thân rét run.
Bá!
Cũng giống như lần trước, những người trẻ tuổi có quen biết với Chu Nguyên như Tô Ấu Vi, Võ Dao, Sở Thanh,... không chút do dự mãnh liệt lao ra rồi ở trong ánh mắt hoảng sợ của những người khác vọt vào trong biển máu.
Những người còn lại thậm chí còn sợ hãi đến mức không nhịn được nhắm mắt lại, sợ ngay sau đó mấy người Tô Ấu Vi sẽ lập tức hóa thành máu tươi. Nếu thực sự như vậy, chỉ sợ người trong đại quân của Thương Huyền Minh sẽ lập tức tán loạn.
Nhưng may mà cảnh tượng bọn họ lo lắng kia cũng không có xuất hiện. Ngay sau khi mấy người Tô Ấu Vi xông vào trong biển máu thì trong một cái chớp mắt kia, ngọc bội trong tay bọn họ sáng rực lên và nhanh chóng tạo thành một quầng sáng bao phủ toàn bộ thân hình của bọn họ. Nhoáng một cái, quả cầu ánh sáng đã cuốn theo mấy người Tô Ấu Vi biến mất trong biển máu.
- Biến mất! Sao lại biến mất rồi? !
Trong đại quân của Thương Huyền Minh có tiếng hét kinh hãi vang lên.
Chu Nguyên vung tay áo lên, từ trong ống tay áo có vô số điểm sáng bay ra rồi nhanh chóng biến thành từng màn sáng lơ lửng giữa không trung.
Trong mỗi một màn sáng đều là một không gian có màu đỏ sậm, mà lúc này, hình ảnh mấy người Tô Ấu Vi cùng với đội ngũ bọn họ dẫn theo nhanh chóng hiện ra ở trong đó. Ngay sau đó, mọi người đưa ánh mắt nhìn về một phía khác của không gian, chỉ thấy được ở chỗ đó cũng có một đội nhân mã tọa trấn, rõ ràng là người bên phía Thánh Cung!
Mà nhìn thấy đội ngũ của Thương Huyền Minh vừa đột ngột xuất hiện, nhóm người bên phía Thánh Cung này cũng tỏ ra bất ngờ, hai bên ngây ra trong mấy giây, ngay sau đó, nguyên khí bàng bạc ầm ầm bộc phát.